Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 457. Vệ Thế Quốc gan lớn 5

Chương 457. Vệ Thế Quốc gan lớn 5

Cả lô hàng này, trừ bỏ một chút bị Vệ Thế Quốc cầm đi rồi đưa cho ông lão gác cổng, mẹ Tô bên kia, còn có cha vợ mẹ vợ của mình, còn lại liền được đưa đến tiệm cơm Quốc Doanh, con mắt của đầu bếp chính ở tiệm cơm Quốc Doanh bên kia đều sáng lên.

Nhiều đồ tốt như vậy, bọn họ có thể mua lấy một ít xách về trong nhà!

Còn nghe ngóng sao lần này mẹ Tô mua được nhiều lâm sản tốt như vậy?

Mẹ Tô liền biểu thị là vận khí tốt, sau đó lấy bảng giá ra, bà mua những thứ này đều không quý, đều ở bên trong phạm vi giá cả rất hợp lý.

Nhưng mà bà biết, con rể khẳng định là đã làm một bút, bây giờ bà tuy mới bắt đầu làm thu mua nhưng đã biết lợi nhuận bên trong đó.

Sau khi thu mua, giá tiền sẽ tăng hai hoặc ba lần, bán ra ngoài sẽ gấp tận chín lần, dù là thấp một chút cũng là bảy hoặc là tám.

Mẹ Tô trong đêm liền nói chuyện này cùng cha Tô, nhỏ giọng nói: "Thế Quốc can đảm, lá gan thật là không phải lớn bình thường, còn dám lợi dụng mẹ để nhanh chóng làm cái này."

Cha Tô nói: "Lá gan không nhỏ."

"Ông có rảnh thì nói cùng Thế Quốc một chút, bảo nó kiềm chế một chút." Mẹ Tô nói.

Cha Tô cười cười: "Nói với Thế Quốc cái này làm gì? Nó cũng không phải là người không biết điều, lại nói nó đã lớn như vậy rồi, nào cần phải chúng ta nói, nó muốn làm gì thì tùy nó làm đi."

Thân là đàn ông, cha Tô rất rõ ràng, đàn ông thì lá gan phải lớn hơn một chút, phải có gánh vác trách nhiệm, lo trước lo sau thì không thể làm được việc lớn gì, sau này con gái cùng cháu trai, cháu gái mới có ngày sống dễ chịu, không phải sao.

Về phần loại bí mật nghề nghiệp này, đây không phải chuyện gì hiếm lạ, bọ vận chuyển bên kia ai không có làm? Có vinh chẳng phải làm sao, chỉ là không có làm lớn như Thế Quốc mà thôi.

Mẹ Tô đánh ông ấy một cái, nói: "Ông nói lại với Thế Quốc, bên người Thế Quốc cũng không có trưởng bối, có đôi khi nên dạy bảo một chút."

Cha Tô không có từ chối, gật đầu đáp ứng, nhưng mà còn không đợi ông bàn giao cái gì, Vệ Thế Quốc vừa làm được một bút thì đã không kịp chờ đợi được mà đi ra xe.

Vệ Thế Quốc làm những chuyện này Tô Tình thật sự không biết.

Khai giảng đến nay tiết tấu sinh hoạt của mọi người đều rất nhanh, trên cơ bản là một cảnh giới mất ăn mất ngủ, hoàn cảnh như vậy áp lực cực kỳ lớn, nhưng mọi người lại trôi qua rất phong phú.

"Tôi mua hạt dưa, mọi người ăn đi." Tô Tình ôm một bao hạt dưa ngũ vị hương tới ký túc xá, cười nói.

Lý Thanh Tuyết liền đến lấy một nắm, sau khi nếm qua thì nói: "Mua ở đâu vậy, rất thơm."

"Phiếu bán ở bên ngoài, tôi nhìn thấy sạch sẽ liền mua." Tô Tình nói.

Thẩm Lệ cùng Triệu Tiểu Chu cũng tới lấy một nắm, Thẩm Lệ gật đầu nói: "Rất thơm." Sau đó hỏi Triệu Tiểu Chu, nói: "Gần đây sao không thấy được cậu cùng Trần San San ở cùng nhau?"

"Trần San San đã có đối tượng rồi, không ít lần đi ra ngoài cùng với người đối tượng kia." Triệu Tiểu Chu thở dài nói.

Thẩm Lệ kinh ngạc: "Chỗ đối tượng à?"

"Tôi đã từng gặp một lần." Tô Tình trả lời, chẳng qua cô nhìn người nam kia không phải thứ gì tốt, có một lần đã từng mịt mờ đề cập với Trần San San một câu, nhưng mà Trần San San không nghe cô, cô liền không có tiếp tục nhiều chuyện.

Lý Thanh Tuyết hỏi: "Hệ nào?"

"Cái này thì không biết, tôi chỉ thấy qua một lần." Tô Tình lắc đầu.

Triệu Tiểu Chu biết, nói: "Hình như là ngành kiến trúc bên kia."

Mấy người mới trò chuyện như thế, liền thấy Trần San San (cô ta) trở về, chỉ là sắc mặt của cô ta được trắng bệch như tờ giấy, cả người cũng bị mất tinh thần.

Bộ dáng này khiến bọn người Tô Tình, Lý Thanh Tuyết, Thẩm Lệ là sững sờ.

"San San, muốn gặm hạt dưa hay không?" Triệu Tiểu Chu hỏi.

Nhưng Trần San San cái gì cũng không nói, trực tiếp lên giường của mình đắp chăn qua đầu.

Thế nhưng ở cùng một cái ký túc xá, nhưng cô ta sao có thể qua mắt được Thẩm Lệ kinh nghiệm dày dặn đầy mình?

Sau khi Triệu Tiểu Chu cùng Trương Huệ và Lý Thanh Tuyết trở về cũng không biết, đều là phụ nữ cả, dù nhìn thấy có máu cũng coi là Trần San San là tới kinh nguyệt.

Nhưng Thẩm Lệ không giống, Thẩm Lệ là người từng sinh ba đứa con.

Thẩm Lệ liền lặng lẽ tới hỏi Trần San San: "San San, cô bị làm sao? Tôi nhìn cô cũng không phải là tới kinh nguyệt, cô. . . Cô đây hẳn là. . ."

Phía sau cô ấy nói không nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận