Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 467. Vợ báo mộng cho anh ta 1

Chương 467. Vợ báo mộng cho anh ta 1

Tô Cảnh Vũ cũng không biết mình được em gái 'thương' như vậy, thế nhưng muốn mình trải qua một lần bi thương vì tình.

Anh ta và chiến hữu đã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ, một người bị thương cũng không có, một lần hoàn thành nhiệm vụ cực kỳ xuất sắc.

Anh ta lập công hạng nhất.

Rất nhanh cũng thăng chức thành doanh trưởng, ở tuổi này của anh ta có thể thăng chức doanh trưởng, thật sự là cực kỳ khó có được.

Quay về doanh địa, các chiến hữu cùng nhau đi tắm rửa thoải mái dễ chịu, ở bên ngoài cũng chưa tắm rửa, hương vị trên người thật sự không thể ngửi.

Xong rồi mới qua nhà chú hai thím hai ăn một bữa cơm no nê.

Hai người già ông nội Tô và bà nội Tô còn rất chờ mong tới Bắc Kinh sống: “Tình Tình gửi ảnh chụp của cặp song sinh, chờ qua Bắc Kinh, phải ôm một cái, lớn lên quá đáng yêu, chưa từng thấy qua đứa bé nào đáng yêu như vậy.”

“Bà nội, trước đây bà còn nói cháu là đứa bé đáng yêu nhất, bà thay đổi rồi.” Em ba Tô Cảnh Nghị nói.

Bà nội Tô cười nói: “Cảnh Nghị khi nhỏ cũng rất đáng yêu, nhưng bây giờ đã trưởng thành, không thể dùng từ đáng yêu để hình dung.”

Tô Cảnh Nghị nói: “Bé trai cũng có thể đáng yêu sao.”

“Con nói chuyện đứng đắn chút đi!” Thím hai Tô trừng mắt.

Tô Cảnh Nghị cười hì hì, nói: “Mẹ, trước kia không phải mẹ ngóng trông con là con gái sao? Mẹ không tốt nha.”

“Cút qua một bên đi.” Thím hai Tô mắng.

Tô Cảnh Nghị tỏ vẻ bi thương, bà nội Tô hỏi: “Chuyện bạn gái nhỏ kia của cháu là thế nào?”

“Haizz.” Tô Cảnh Nghị phiền muộn thở dài: “Bà nội đừng nói nữa, đó là mối tình đầu của cháu đấy.”

Thím hai Tô lại muốn đi lấy gậy đập cậu ấy một trận, ông nội Tô và chú hai Tô đều nhìn về phía Tô Cảnh Vũ, nói: “Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát qua Bắc Kinh, cháu về nghỉ ngơi trước đi ”

Tô Cảnh Vũ gật đầu, anh ta cũng rất mệt mỏi, sau khi ăn uống no đủ, cả người đều có chút buồn ngủ.

Tối nay anh ta quay về ký túc xá ngủ, vốn tưởng rằng sẽ ngủ rất sâu, ở bên ngoài chưa từng được ngủ ngon, tinh thần còn phải tập trung cao độ, hiện giờ đã quay về, người cũng thả lỏng, có thể không ngủ sâu sao?

Nhưng mà ai biết lại không, trước nay anh ta đều rất ít khi nằm mơ, huấn luyện rất mệt nên vừa nằm xuống sẽ ngủ đến sáng, chất lượng giấc ngủ cực tốt.

Nhưng đêm nay lại không giống, anh ta vậy mà mơ thấy một cô nương trong mộng.

Anh ta không thấy rõ mặt cô nương kia, chỉ biết cô ấy rất trắng rất sạch sẽ, đôi mắt to tròn, ở trong mộng, cô ấy giống như cười với anh ta.

Chỉ chớp mắt, anh ta đã thành vợ chồng với cô ấy.

Ở thời điểm động phòng, anh ta tỉnh lại.

Lúc Tô Cảnh Vũ mở mắt, liền thấy ba chiến hữu đều nhìn chằm chằm anh ta, còn làm mặt quỷ.

“Cảnh Vũ, thành thật công đạo, cậu mơ thấy cái gì.” Ba chiến hữu cười ha ha nói.

Tô Cảnh Vũ còn đang mông lung một chút, nhìn sắc trời bên ngoài, đã sáng rồi, anh ta lười phản ứng ba chiến hữu, tự đứng dậy vào WC tắm nước lạnh, giặt sạch quần lót.

Nhưng lúc đi ra chiến hữu vẫn không buông tha anh ta.

Thật là kỳ lạ, hòa thượng có tiếng trong ký túc xá bọn vậy mà còn mộng xuân, những người khác tinh lực tràn đầy ngẫu nhiên một lần cũng bình thường, nhưng Tô Cảnh Vũ cho tới bây giờ đều chưa từng có, trước kia còn chê cười bọn họ, hiện tại lại đến lượt anh ta.

“Mau nói mau nói, đã mơ thấy gì?” Các chiến hữu cười nói.

Thật ra tới cấp độ của mấy người Tô cảnh Vũ đã có thể xin ký túc xá cá nhân rồi, nhưng không cần thiết, lại không có người nhà muốn tới thăm, ở cùng nhau còn náo nhiệt.

“Mơ thấy vợ tôi.” Tô Cảnh Vũ cười lạnh.

Các chiến hữu cười ha ha: “Nếu cậu thật sự muốn có vợ, bọn tôi có thể giới thiệu cho cậu, chỉ cần ánh mắt cậu đừng cao như vậy là được.”

Tô Cảnh Vũ cũng không muốn phản ứng lại bọn họ, nói: “Ăn sáng đi.”

Trước khi về rất mệt, nhưng thể lực khôi phục rất nhanh, ngủ cả đêm, hôm nay đã đầy máu sống lại.

Chỉ là khi xuống lầu, liền gặp được một nữ binh.

Ba chiến hữu đều đặc biệt tự giác, biết đây là Lý Thiến Thiến bên đội văn, tới tìm Tô Cảnh Vũ, lập tức đều làm mặt quỷ với Tô Cảnh Vũ, sau đó cười đi trước.

“Có việc sao.” Tô Cảnh Vũ liếc mắt nhìn Lý Thiến Thiến một cái, hỏi.

Cũng nghiêm túc đánh giá Lý Thiến Thiến một chút, sau đó liền phủ quyết trong lòng, người vợ tối qua anh ta mơ thấy tuyệt đối không phải Lý Thiến Thiến.

Mặt Lý Thiến Thiến đỏ bừng, lấy ra một cái túi, đưa cho anh ta nói: “Cảnh Võ, em làm cho anh một bộ quần áo, anh cất đi lúc nhàn rỗi có thể lấy ra mặc."

“Không cần.” Tô Cảnh Vũ cự tuyệt mà không chừa chút đường sống, nhấc chân muốn đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận