Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 468. Vợ báo mộng cho anh ta 2

Chương 468. Vợ báo mộng cho anh ta 2

Sắc mặt Lý Thiến Thiến lập tức trắng bệch, nói với anh ta: “Cảnh Vũ, chẳng lẽ anh một hai phải đối xử vô tình với em như vậy sao? Anh đã từng này tuổi, em cũng chờ anh lâu như vậy, chẳng lẽ anh còn không muốn cho chúng ta một cơ hội?”

“Tôi không kêu cô chờ, tôi vẫn luôn nói rất rõ ràng với cô, chúng ta không thích hợp.” Tô Cảnh Vũ dừng chân nhìn về phía cô ta nói: “Còn nữa, về sau đừng tới tìm tôi nữa, tôi là người đã có vợ, khiến cô ấy hiểu lầm không tốt!”

Nói xong Tô Cảnh Vũ liền chạy lấy người, mà Lý Thiến Thiến phía sau sắc mặt trắng bệch, càng có vẻ tái nhợt vô sắc.

Sao có thể, Tô Cảnh Vũ sao có thể có vợ? Nhiều năm như vậy anh ta vẫn luôn là trạng thái độc thân, là nữ nhân nào, dám tới đoạt người với cô ta?

Ba chiến hữu thấy anh ta nhanh như vậy đã tới đây liền biết, nhất định lại cự tuyệt Lý Thiến Thiến bên đội văn.

“Cảnh Vũ, cậu đây là làm khó dễ chính mình, Lý Thiến Thiến thích cậu như vậy, lớn lên cũng thật xinh đẹp, sao cậu lại không?” Chiến hữu Giáp nói.

“Cậu thích thì theo đuổi đi.” Tô Cảnh Vũ nói.

“Tôi cũng muốn theo đuổi, nhưng cô ấy không thích tôi.” Chiến hữu Giáp nói.

Chiến hữu Ất và chiến hữu Bính cũng khuyên Tô Cảnh Vũ: “Lý Thiến Thiến thật sự không tệ, đối với cậu lại săn sóc, lớn lên cũng đẹp, sao cậu không đồng ý? Cậu không phải chỉ thiếu một người vợ sao.”

“Không hợp duyên, không cảm giác.” Tô Cảnh Vũ nói.

Ba chiến hữu liền cảm thấy anh ta chính là mệnh cô độc.

“Đó là bạn đời, phải cùng nhau cả đời, sao có thể chọn tỳ tiện? Đương nhiên phải tìm một đối tượng mà các phương diện đều thích, đều vừa lòng, nếu không đời này sẽ không hạnh phúc.” Tô Cảnh Vũ nhàn nhạt nói.

Anh ta không muốn nửa đời sau của mình có gì tiếc nuối, cho nên vợ nhất định phải tìm cho tốt, để anh dùng mạng thương cô ấy cả đời!

Anh ta cũng tin tưởng, cô ấy nhất định đang ở nơi nào đó chờ anh ta đi tìm, không phải đã báo mộng cho anh ta sao? Nhất định là chờ anh ta đến sốt ruột.

Ba chiến hữu vẫn không cách nào lý giải, đây là cưới vợ sao, đây là muốn tìm một thần tiên.

Nhưng mà cũng không sao, dù sao đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

Thời gian ba ngày rất nhanh đã trôi qua, Tô Cảnh Vũ mang theo mấy tiểu binh qua giúp ông nội Tô và chú hai Tô buộc hành lý lên xe lửa.

Đồ vật quá nhiều, chỉ dựa vào ông nội Tô và chú hai Tô đương nhiên không dọn được, Tô Cảnh Vũ và mấy tiểu binh cũng lên xe lửa một đường hộ tống qua.

Bắc Kinh bên này, Tô Tình cũng nhận được tin tức, từ bên kia đến Bắc Kinh cần đi xe lửa ba ngày xe lửa, cho nên cũng không cần quá cấp.

Tô Tình nhận được điện thoại của Vệ Thế Quốc trước.

Là Vệ Thế Quốc được nghỉ gọi tới.

Mấy ngày trước trong nhà đã trang bị điện thoại, ông Cung đi một bình hoa cổ mua giá 300 ở phố đồ cổ bên kia, bán cho một Hoa Kiều sắp xuất ngoại, bán hơn 5000.

Mình lại thêm một chút, vì thế liền trang bị điện thoại trong nhà.

Tô Tình rất bất đắc dĩ, nhưng ông xua tay tỏ vẻ cô không cần để ở trong lòng, ông còn mua được không ít thứ tốt khác, nhưng mấy thứ này không bán, lưu trữ sau này tăng giá trị sẽ dùng.

Bởi vì trang bị điện thoại, hiện giờ gọi điện thoại đương nhiên đã tiện hơn nhiều.

Vệ Thế Quốc được nghỉ bên bộ vận chuyển qua nhà họ Tô ăn cơm, bà Tô nói với anh số điện thoại, vừa ăn xong liền ra gọi điện thoại.

Rất nhanh điện thoại đã thông, người nghe máy là bà Đường.

“Mẹ.” Vệ Thế Quốc liền cười nói.

“Thế Quốc.” Bà Đường rất vui: “Đoàn xe được nghỉ?”

“Phải, hôm nay vừa nghỉ, có thể nghỉ hai ngày.” Vệ Thế Quốc cười nói: “Mẹ, sức khỏe mẹ và cha như thế nào?”

“Đều tốt đều tốt, con không cần lo lắng.” Bà Đường cười nói, hỏi anh ở bên ngoài lái xe thế nào, Vệ Thế Quốc đều nói một lần.

“Cha con mang Dương Dương và Nguyệt Nguyệt ra ngoài, vừa ăn cơm chiều liền mang tiểu Hắc và tiểu Bạch đi tản bộ tiêu thực, mẹ gọi Tình Tình qua đây nghe.” Bà Đường nói với con nuôi một hồi, liền gọi Tô Tình.

Tô Tình mới vừa gội đầu, sau khi lấy khăn lông gói gọn tóc mới qua nhận điện thoại.

Bà Đường cũng không ở lâu, để không gian cho hai vợ chồng nói điện thoại.

“Cha bán đồ cổ trang bị điện thoại à?” Vệ Thế Quốc cười nói.

“Phải, bên kia mới mở một phố đồ cổ, em không biết xem, nhưng ánh mắt cha rất tốt, bình hoa kia em nhìn không ra, cha lại biết thật giả, bán hơn 5000 đồng tiền, bây giờ cha với mấy người thầy Trương thầy Lý nhàn rỗi không có việc gì, liền thích mang Dương Dương cùng Nguyệt Nguyệt qua bên kia xem.” Tô Tình cười nói.

Vệ Thế Quốc nói: “Vợ à, trong tay em còn có tiền không?”

“Có, em cũng chưa tiêu tiền vào đâu.” Tô Tình nói.

Tiền lương và sinh hoạt phí của chị Lan đều do cô trả, tiền lương một tháng của chị Lan là 30 đồng tiền, bao ăn bao ở, một tháng hai ngày nghỉ, đây đã là rất không tồi.

Sinh hoạt phí mỗi tháng của cả nhà cũng chỉ 30 đồng tiền, ăn cũng không tồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận