Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 469. Vợ báo mộng cho anh ta 3

Chương 469. Vợ báo mộng cho anh ta 3

Mà trường học Tô Tình cũng có học bổng, mỗi tháng có mười tám đồng tiền học bổng, đương nhiên dựa vào chút này khẳng định không được, nhưng cô và Vệ Thế Quốc còn có tiền tiết kiệm, hơn nữa hiện giờ cô lại đổi một bút danh tiếp tục gửi bài, mỗi tháng còn có một khoản tiền nhuận bút cố định, cao hơn khi ở quê nhà, có 40 đồng tiền.

Ngày thường chi tiêu chỉ mua ít trâm cài, mỹ phẩm dưỡng da linh tinh.

Còn chi tiêu của Dương Dương và Nguyệt Nguyệt, hai người già đều chi trả cho, thường dẫn hai anh em ra ngoài ăn vịt nướng.

Cho nên tính ra thật sự không có chỗ nào cần tiêu tiền.

“Vợ à, anh mới làm một sổ tiết kiệm mới.” Vệ Thế Quốc cười nói.

Tô Tình nghe hiểu, biết anh kiếm lời không ít, nói: “Anh phải chú ý thân thể đấy.”

“Anh biết, thân thể anh không có chuyện gì, nếu thật sự nói có, vậy cũng là nhớ vợ.” Vệ Thế Quốc nói.

Sự nghiệp phát triển không ngừng, lần trước vào một xe hàng của Uông Dũng, ngay ngày hôm qua lại đi tìm Uông Dũng, cũng vào một chuyến nữa.

Hai xe hàng anh kiếm lời không ít, còn có ra ngoài kiếm, anh lấy được hai phiếu TV, bán ở chợ đen.

Trước sau kiếm hơn một ngàn, tổng cộng hai ngàn.

Tiền thì không thiếu, nhưng anh nhớ vợ con.

Tô Tình hừ hừ: “Bây giờ miệng anh ngày càng ngọt.”

Vệ Thế Quốc thở dài: “Vợ à, anh rất muốn em.”

Tô Tình tính thời gian: “Còn nửa năm.”

“Là năm tháng lẻ bảy ngày.” Vệ Thế Quốc thở dài, anh đếm từng ngày trôi qua.

Tô Tình nhịn không được, phụt cười một tiếng, cái đức hạnh này!

“Lúc này được nghỉ bao lâu?” Tô Tình hỏi.

“Hai ngày.” Vệ Thế Quốc nói: “Ngày mai anh định về quê một chuyến.”

Anh muốn đi Bắc Kinh, nhưng không có biện pháp, hai ngày nghỉ căn bản không đi được, cho nên định về quê xem một chút.

Tô Tình gật đầu: “Về quê không tồi, anh tâm sự với mấy người Thẩm Tòng Quân, Cương Tử nhiều chút.”

Vệ Thế Quốc gật đầu, lại hàn huyên một hồi với vợ, lúc này mới cúp máy.

Hôm sau Vệ Thế Quốc liền ngồi xe mang theo thuốc lá và rượu về quê.

Năm nay đã là bảy tám năm, không khí xã hội bên ngoài phát triển không ít, nhưng ở quê nhà lại không có biến hóa quá lớn.

Sau khi Vệ Thế Quốc trở về cũng không cần nấu cơm, trực tiếp ăn ở nhà mấy người Thẩm Tòng Quân, Từ Diệu Tổ và Cương Tử.

Trong lúc này đương nhiên cũng hàn huyên về tình huống bên ngoài, vị trí địa lý của bọn họ bên này cũng không tồi, không đến mức nghèo như vậy, nhưng quê nhà cũng vẫn không đổi nhiều, ngoại trừ nuôi một ít gà vịt ngỗng thì cũng không có nguồn thu nhập kinh tế khác quá lớn.

Chủ ý khác thì không nói, Vệ Thế Quốc kiến nghị mấy người Từ Diệu Tổ thử nuôi gà vịt ngỗng, sau này cũng không lỗ được.

Trong nhà có thể nuôi nhiều một chút, không đáng ngại.

Nhưng Vương đại nương lại ngoài ý muốn qua đây hỏi thăm Vệ Thế Quốc, ngữ khí còn đặc biệt tốt: “Thế Quốc à, cậu có đi xem qua khu đại học mà Toàn Tài nhà tôi học không?”

Vệ Thế Quốc nói: “Thanh niên trí thức Tôn thi đậu đại học ngoại tỉnh, cách chúng tôi bên này quá xa, tôi ngay cả đại học nội thành cũng chưa tới, sao có thể tới đại học ngoại tỉnh?”

Vương đại nương có chút tiếc nuối: “Như vậy à.”

Vương San Hô mang theo hai đứa nhỏ ở nhà chờ tin tức, chờ mẹ quay lại nhanh chóng hỏi: “Mẹ, mẹ hỏi được không? Vệ Thế Quốc nói như thế nào?”

“Còn có thể nói như thế nào, Vệ Thế Quốc chỉ là tài xế, hắn biết cái gì.” Vương đại nương bĩu môi.

Vương San Hô không nói.

Vương đại nương liền an ủi: “Con cũng không cần lo lắng nhiều như vậy, Toàn Tài đối với con rất tốt, bản thân ở đại học còn ăn mặc cần kiệm để gửi tiền cho con, đối với con cũng đủ tri kỷ.”

Vương San Hô nói: “Con biết Toàn Tài sẽ không làm chuyện có lỗi với con, con chỉ lo lắng những hồ ly tinh bên ngoài câu dẫn Toàn Tài!”

Gần đây có không ít tin tức, đều là người thi đậu đại học không trở lại, cô ta đương nhiên cũng lo lắng.

Nhưng cũng may Toàn Tài không phải người không có lương tâm như vậy, mỗi tháng anh ta đều sẽ gửi một hai khối tiền về, trường học anh ta có trợ cấp, tiền gửi về là do anh ta ăn mặc cần kiệm tiết kiệm được.

Đủ để thấy được có bao nhiêu để bụng với mẹ con cô ta.

Ở trong thôn, Vương San Hô thật ra cũng cực kỳ phong quang, ai dám khinh thường cô ta?

Đối với chuyện Vương đại nương qua tìm Vệ Thế Quốc, vợ Cương Tử nói: “Thế Quốc đừng nhiều lời chuyện nhà bà ta, hiện tại nhà bà ta rất loạn đấy!”

“Sao?” Vệ Thế Quốc thuận miệng hỏi.

“Thanh niên trí thức Tôn ra ngoài còn hy vọng anh ta về, chúng ta đều thấy không có hy vọng.” Vợ Cương Tử nói: “Còn có thanh niên trí thức Thái, cô ta muốn thi đại học, muốn quay về thành phố đến điên rồi, đứa bé hơn sáu tháng trong bụng cũng bị cô ta phá, chỉ vì thi đại học!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận