Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 471. Chương 471: Vợ báo mộng cho anh ta 5

Chương 471. Chương 471: Vợ báo mộng cho anh ta 5

Mấy người Tô Tình và ông bà nội Tô, còn có chú thím hai ăn uống no đủ xong cũng không vội đi, trước tiên ngồi chậm rãi uống ly trà, sau đó mới ra tính tiền ngồi xe buýt công cộng.

Ngồi trên ô tô cũng ngắm nghía Bắc Kinh một phen.

“Anh hai, còn may anh thi ở đại học bên này, anh nhìn anh cả xem, bây giờ phải cách xa hai nơi với chúng ta.” Tô Cảnh Nghị nói.

Tô Tình hỏi: “Thành tích mấy ngày nay chắc cũng có rồi nhỉ?”

Cậu ba Tô Thừa Trí qua đây chơi mấy ngày, lúc quay về mang theo không ít đồ về, đều là đặc sản Bắc Kinh mà Tô Tình mua cho.

“Ừm, chắc là mấy ngày nay.” Tô Cảnh Hải gật đầu.

“Có nắm chắc không?” Tô Tình cười hỏi.

“Vấn đề chắc là không lớn.” Tô Cảnh Hải cười.

“Vậy là tốt rồi.” Tô Tình cười nói, nói chuyện phiếm với mấy người bà nội Tô và thím hai Tô.

Ngồi xe buýt qua đây cần một ít thời gian, nhưng cũng đến hơn ba giờ chiều đến bên này.

Thầy Cung cũng chưa ra ngoài chơi cờ câu cá, đang ở nhà chờ, bà Đường cũng vậy, còn hai anh em Dương Dương và Nguyệt Nguyệt đang ngủ.

Lúc mấy người Tô Tình đến đây, trong nhà đã chuẩn bị đầy đủ nước trà và điểm tâm.

Theo lý thuyết thì thầy Cung và cha mẹ Tô ngang vế, nhưng tuổi tác lại là tầm ông bà nội Tô.

Mọi người liền gọi anh chị.

“Đây là có khách tới sao?” Bà Chu bên cạnh nhìn thấy náo nhiệt như vậy, hỏi.

“Đây là ông bà nội của con dâu tôi, và cả nhà chú thím hai, trước kia ở bộ đội, hiện tại muốn tới nhậm chức ở cục cảnh sát khu Thuận Nghĩa.” Bà Đường cười giới thiệu.

Bà Chu rất ngoài ý muốn: “Thật sự sao? Vậy thật đúng là tốt quá, sau này trong nhà náo nhiệt hơn rồi.”

Thầy Lý và bà Tiêu, thầy Trương bà Ninh cũng đều qua đây ngồi.

Con thứ hai của thầy Trương ở cục cảnh sát khu Thông Châu, là chính chỗ cấp đó.

Giới thiệu tên với chú hai Tô một chút, đến lúc đó cũng có thể liên hệ với nhau.

Con trai cả thầy Lý, cũng chính là cha Lý Thanh Tuyết, là bộ trưởng bộ công an, dù là thầy Lý, thầy Trương hay ông Cung, có thể sửa lại án sai nhanh như vậy, chính là nhờ cha cô ấy xuất lực, chuyện này cũng là sau này Tô Tình mới biết được.

Thầy Lý cũng tỏ vẻ đến lúc đó sẽ cùng tụ họp.

Tất cả những thứ này đều là quan hệ nhân mạch, tuy chú hai Tô qua đây nhận chức cũng không thấp, là cấp cao chính thức, nhưng cũng cần những nhân mạch này, đương nhiên sẽ không cự tuyệt, ngược lại còn rất ngoài ý muốn, không nghĩ tới cháu gái bên này còn có nhiều quan hệ như vậy.

Tô Cảnh Vũ an bài xong cho đám tiểu binh, tự mình lái xe qua đại học Thanh Hoa.

Lần trước gặp cháu trai cháu gái, bọn nó đều còn nhỏ, nhưng giờ cũng đã hơn 1 tuổi, cũng không thể tay không tới cửa.

Cho nên lái xe không bao lâu liền nhìn thấy có một bách hóa rất lớn, anh ta dừng xe xuống mua quà.

Lý Thanh Tuyết cũng qua bách hóa bên này, đi dạo phố cùng chị dâu cô ấy, hiếm khi có thời gian rảnh, bởi vì bên này mới nhập một lô hàng mới, chị dâu cô ấy rất thời thượng, kéo cô ấy đến dạo phố, còn tỏ vẻ hôm nay chị ấy trả tiền.

Lý Thanh Tuyết sao có thể từ chối.

Tô Cảnh Võ gặp Lý Thanh Tuyết là khi đang ôm trong lòng một cái phi cơ nhỏ và búp bê Tây Dương.

Quần áo trong nhà Lý Thanh Tuyết đủ nhiều, đồ trang điểm son môi gì đó cũng không thiếu, lần trước mới đi dạo với Tô Tình, Tô Tình chọn cho cô ấy, cô ấy rất vừa lòng, cho nên lúc này không cần mua, qua bên này mua cho cháu trai một cái phi cơ, trước khi ra ngoài cháu trai đã dặn dò cô ấy ngàn vạn lần rằng phải mua cho thằng bé một cái phi cơ.

Nhưng cái phi cơ cuối cùng đã bị người đàn ông này cầm trong tay.

“Xin chào, cho tôi hỏi một chút, phi cơ này có thể nhường cho tôi không?” Lý Thanh Tuyết vốn không muốn mở miệng, nhưng cháu trai cầu xin đã lâu cho nên chỉ có thể hỏi đối phương một câu.

Tô Cảnh Vũ xoay người nhìn cô ấy nhưng vừa thấy người liền trực tiếp ngơ ngác.

Đây là…… là cô vợ đi từ trong mộng ra? Cứ như vậy sống động mà đứng ở trước mặt anh ta?

Váy này, tóc này, còn có khuôn mặt này, ở trong mộng anh ta không thấy rõ, nhưng bây giờ thấy người thật, giống như khăn che mặt bị gỡ xuống, lộ ra dáng vẻ cô ấy nên có.

“Xin chào?” Lý Thanh Tuyết đối với ánh mắt ngơ ngác nhìn thẳng này của anh ta có chút nhíu mày, nếu không phải vì phi cơ, có lẽ cô ấy sẽ xoay người đi rồi.

“Cô nương, cô…… Cô đang nói chuyện với tôi sao?” Tô Cảnh Vũ ngơ ngác nói, vợ đi từ trong mộng ra tìm anh ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận