Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 477. Hai người đàn ông đánh giá nhau 2

Chương 477. Hai người đàn ông đánh giá nhau 2

Tô Cảnh Vũ chưa nói chuyện thanh toán, Lý Thanh Tuyết cũng nói một lần.

Tô Tình cười nói: “Anh hai tôi muốn thanh toán thì kệ anh ấy, chúng ta cũng không phải người ngoài.”

Lý Thanh Tuyết cười nói: “Việc nào ra việc đó, sao có thể không biết xấu hổ lần đầu gặp mặt đã để anh ấy trả, hơn nữa còn là những thứ kia.”

Tô Tình cũng hiểu cách làm người của Lý Thanh Tuyết, liền nhận tiền nói: “Vậy được, tôi lấy về trả cho anh hai, nhưng cũng đúng là duyên phận, hai người vậy mà gặp nhau ở bách hóa.”

Lý Thanh Tuyết nói: “Ban đầu tôi còn không nhận ra, sau đó nghe anh ấy giới thiệu một chút tôi mới phản ứng lại, hỏi anh ấy có phải anh hai cô hay không, không nghĩ tới thật sự đúng.”

Tô Tình cười nói: “Anh hai cũng đã nói với tôi về cô.”

Lý Thanh Tuyết không hỏi nhiều về chuyện nhắc đến mình cái gì, Tô Tình liền thở dài trong lòng vì anh hai, cô đã nói Thanh Tuyết không dễ theo đuổi mà.

“Vậy qua nhà ngồi chơi đi?” Tô Tình hỏi.

“Để sau đi, cô về trước đi.” Lý Thanh Tuyết nói.

Tô Tình cũng tự mình về trước, Tô Cảnh Vũ biết Lý Thanh Tuyết tìm em gái anh ta, thấy cô đã quay về dùng ánh mắt ý bảo cô đi qua.

Tô Tình đưa tiền cho anh ta: “Đây là Thanh Tuyết kêu em đưa cho anh.”

Tô Cảnh Vũ nhìn tiền, hỏi: “Sao em không mời người vào trong nhà? Quá không lễ phép.”

Tô Tình: “……” Được đấy, đã bắt đầu trọng sắc khinh em gái rồi.

“Người trong nhà quá nhiều, Thanh Tuyết qua đây không tiện.” Tô Tình nói.

Mặt mày Tô Cảnh Vũ nặng nề, Tô Tình cũng hiểu, cô đơn nhiều năm như vậy hiện giờ cây vạn tuế ra hoa, nếu không nhiệt liệt mới không có khả năng.

Tô Tình nói: “Anh hai, chuyện của anh và Thanh Tuyết phải từ từ mưu tình mới tốt, nóng vội ăn không hết đậu hũ nóng."

Tô Cảnh Vũ nói: “Anh cũng chỉ có thể nghỉ hai ngày.” Vốn dĩ hôm nay đến, ngày mai nên đi rồi, nhưng anh ta có thể kéo dài đến mai mới đi, nhưng thời gian này vẫn là quá ít.

Tô Tình cũng nhịn không được có chút đồng tình, nghĩ một lát, nói: “Ngày mai đưa chú thím hai về, em mời Thanh Tuyết qua đây ăn cơm, để mẹ giới thiệu Thanh Tuyết cho anh một chút?"

Tô Cảnh Vũ nói: “Thím Đường có thể được không? Bà ấy còn muốn giới thiệu người khác cho anh đấy.”

“Cái gì mà giới thiệu người khác, người mà mẹ muốn giới thiệu chính là Thanh Tuyết, không nghĩ tới người anh thích cũng là Thanh Tuyết.” Tô Tình sửa lại cho đúng.

Tô Cảnh Vũ không quản em gái mình, đi tìm bà Đường nói chuyện phiếm.

Tô Tình: “……” Được rồi, cô vẫn có thể hiểu được vất vả của anh hai mình 25 năm chưa thấy hoa mẫu đơn.

Bà Đường lại rất vui, vừa nghe Tô Cảnh Vũ nói, nhỏ giọng nói: “Thím còn tưởng người Cảnh Vú thích là người khác, không nghĩ tới cháu lại gặp Thanh Tuyết trước, còn nhìn trúng, thật tốt quá, thím vốn muốn giới thiệu Thanh Tuyết cho cháu, thím cảm cháu và Thanh Tuyết rất xứng đôi!”

Tô Cảnh Vũ cảm thấy bà cụ mới là người tri tâm.

“Thím, thím thật sự cảm thấy cháu và Thanh Tuyết xứng đôi sao? Cháu có thể không xứng với Thanh Tuyết hay không?" Tô Cảnh Vũ lại không quá tự tin.

“Sao lại nghĩ như vậy? Nam tử hán đại trượng phu, cháu cũng không thể không tự tin.” Bà Đường không tán đồng, nói: “Hơn nữa cháu nhìn mình xem, lớn lên cao lớn, mày kiếm mắt sáng mũi thẳng miệng lớn, hiện giờ còn là doanh trưởng, cháu còn trẻ, tiền đồ không thể hạn lượng. Cháu còn chịu phấn đấu, là nam tử hán đại trượng phu chân chính, gia phong cũng là dòng dõi thư hương trong sạch, lúc này có bao nhiêu sinh viên? Ai nghe xong mà không khen một câu? Nhà họ Lý bên kia cũng là cả nhà thanh quý, đặc biệt là Lý Phong Lệ, chính là cha Thanh Tuyết. trước kia cũng là người tham gia quân ngũ, nhất định sẽ vừa lòng đứa con rể này, hai nhà cũng rất xứng đôi.”

Mặt Tô Cảnh Vũ mang theo ý cười, nói: “Thím, vậy chuyện này chỉ sợ cần thím tốn nhiều tâm.”

“Yên tâm, thím sẽ giúp cháu.” Bà Đường gật đầu.

“Chờ chuyện thành công, cháu sẽ gửi thím một hồng bao lớn.” Tô Cảnh Vũ lại nói.

Bà Đường rất vui, liên tục nói: “THím cần bao lì xì của cháu làm gì, tiền của thím cũng xài không hết, sau này nếu thành với Thanh Tuyết, nhớ thương Thanh Tuyết là được.”

“Thím yên tâm!” Tô Cảnh Vũ trịnh trọng nói.

Bà Đường liền mang Tô Cảnh Vũ vào trong ngồi, để anh ta ngồi uống trà nói chuyện với ông Lý và ông Tiêu, nói chuyện văn xuôi.

Ông Lý và ông Tiêu đều có ấn tượng rất tốt với anh ta, còn nói: “Cháu và anh cả lớn lên rất giống nhau.” Bọn họ không biết hai anh em là song bào thai.

Tô Cảnh Vũ liền cười nói: “Cháu và anh cả là song bào thai, anh ấy chỉ lớn hơn cháu 10 phút.”

Bà Tiêu kinh ngạc nói: “Thì ra cháu và anh cả là song sinh à?" Bà ấy nghe bà Đường nói là thằng hai, nhưng không biết là song bào thai.

“Đúng vậy.” Tô Cảnh Vũ cười: “Nhà cháu có di truyền phương diện này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận