Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 479. Hai người đàn ông đánh giá nhau 4

Chương 479. Hai người đàn ông đánh giá nhau 4

Chỉ là ở giữa trưa lúc ra cổng trường, liền nhìn thấy Đổng Quan Lân.

Hắn hiển nhiên là đang đợi Lý Thanh Tuyết, nhìn thấy Lý Thanh Tuyết và Tô Tình đi ra, đôi mắt sáng ngời, Lý Thanh Tuyết xinh đẹp, nhưng hắn không nghĩ tới bạn bè của Lý Thanh Tuyết cũng xinh đẹp vậy, quả thực không phân trên dưới với cô.

Tô Tình đánh giá hắn một chút, nhưng gần như chỉ là liếc mắt một cái, cô liền cảm thấy người này không xứng với Thanh Tuyết.

Bề ngoài đẹp không sai, nhưng đôi mắt kia lại không được, đây không phải người chính trực.

Lý Thanh Tuyết nhìn Đổng Quan Lân đi đến trước mặt bọn họ, hơi nhíu mày, nói: “Sao anh lại tới nữa?”

Tô Tình nhạy bén nghe được một chữ 'lại', hiển nhiên đây đã không phải lần đầu tiên tới tìm Lý Thanh Tuyết.

Xuất phát từ lễ phép, Tô Tình liền thấp giọng nói: “Thanh Tuyết, tôi qua bên kia chờ cô nhé?”

Lý Thanh Tuyết gật đầu, nói: “Được.”

Vì thế Tô Tình liền qua bên cạnh chờ.

Đổng Quan Lân mỉm cười nói: “Thanh Tuyết, anh tới mời em đi ăn cơm, chúng ta qua nhà ăn ăn bò bít tết, đã đặt trước vị trí rồi.” Lại nhìn về phía Tô Tình bên kia: “Vị kia là bạn học em sao?”

Lý Thanh Tuyết cũng không có ý muốn giới thiệu, đang muốn nói gì, Tô Cảnh Vũ đã từ bên kia chạy qua.

Tô Tình nhìn thấy anh trai mình, trong lòng khen một câu, quả thực là thần binh trời giáng, tới cũng quá kịp thời!

“Thanh Tuyết.” Tô Cảnh Vũ không cần em gái mình nhắc nhở, nhìn thấy Đổng Quan Lân và Lý Thanh Tuyết đứng chung một chỗ, lập tức dâng lên tâm đề phòng và cảnh giác, không chút do dự gọi tên Lý Thanh Tuyết.

Lý Thanh Tuyết thấy Đổng Quan Lân rất phiền, hắn giống như nghe không hiểu tiếng người.

Cho nên nhìn thấy Tô Cảnh Vũ, cô ấy ngược lại nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói: “Anh đã đến rồi?”

“Tôi qua đón cô đến nhà ăn cơm.” Tô Cảnh Vũ nhìn cô ấy nói.

Lời này nói không sai, sau khi anh ta nghe bà Đường nói, không kiên nhẫn ở nhà chờ, cho nên liền tới đây, lại không nghĩ rằng thấy một màn như vậy.

Ánh mắt Tô Cảnh Vũ quét về phía Đổng Quan Lân, trong lòng lập tức hiểu rõ, tên tiểu bạch kiểm này chính là người bà Đường nói, cái vị hôn phu trước giải trừ hôn ước với Thanh Tuyết rồi ra nước ngoài kia?

“Vị này chính là?” Anh ta vẫn ra vẻ không biết.

“Tôi là bạn của Thanh Tuyết, xin hỏi anh là?” Đổng Quan Lân cũng đánh giá anh ta, trong lòng lập tức nổi lên địch ý rất lớn, người này không thể khinh thường.

“Tôi cũng là bạn của Thanh Tuyết, xin chào, tôi tên Tô Cảnh Vũ.” Tô Cảnh Vũ vươn tay, nói.

“Tôi tên Đổng Quan Lân.” Đổng Quan Lân đương nhiên không có khả năng luống cuống, liền bắt tay anh ta một chút, nhưng tên khốn này lại sử ám chiêu, nắm tay hắn không bỏ.

Sắc mặt Tô Cảnh Vũ như thường, nói: “Thật vui được quen anh Đổng, anh tới tìm Thanh Tuyết làm gì đó?”

“Tôi tới hẹn Thanh Tuyết đi ăn cơm!” Tay Đổng Quan Lân đau đến suýt ném tay anh ta ra, nhưng vẫn rất thân sĩ nói.

“Không cần, Thanh Tuyết qua nhà tôi ăn cơm, nên không thể đi với anh.” Tô Cảnh Vũ lúc này mới chậm rì rì buông tay hắn, sau đó nói với Lý Thanh Tuyết: “Thanh Tuyết, chúng ta qua đi?”

“Được.” Lý Thanh Tuyết gật đầu.

Tô Tình liền tới đây đi cùng Lý Thanh Tuyết, trên mặt không nhịn được cười, nhỏ giọng nói: “Thanh Tuyết nhìn thấy không, tay hắn cũng bị anh hai nhiệt tình của anh hai tôu nắm xanh tím.”

Trong mắt Lý Thanh Tuyết cũng mang theo ý cười, nói: "Sức lực kia của hắn nhất định không thể so với anh hai cô.”

“Thanh Tuyết, hắn thường xuyên đi tìm vô sao?” Tô Tình liền cũng hỏi.

“Ngày hôm qua qua đây tìm tôi, tôi đã nói với hắn rõ ràng, nhưng hôm nay lại tới nữa.” Lý Thanh Tuyết hơi nhíu mày.

Tô Tình hừ lạnh: “Đây là định dây dưa không rõ? Vừa rồi nhiều người thấy được như vậy, nếu cứ tiếp tục, sau này mọi người đều sẽ nhận định đấy là bạn trai của cô.”

Lý Thanh Tuyết cũng có chút phiền, cô ấy đại khái có thể biết được ý của Đổng Quan Lân, trên cơ bản chính là như Tô Tình nói.

“Chỉ mong anh hai tôi có thể dọa hắn sợ.” Tô Tình nhìn thoáng qua phía sau, Tô Cảnh Vũ còn đứng không nhúc nhích, bên cạnh là Đổng Quan Lân.

Lý Thanh Tuyết cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua, Tô Cảnh Vũ cười gật đầu với cô ấy, Lý Thanh Tuyết cũng cười với anh ta một chút.

Mắt Tô Cảnh Vũ dao động một chút, lúc này mới quét về phía Đổng Quan Lân: “Chuyện anh và Thanh Tuyết từng có hôn ước tôi biết, nhưng hai người đã không thể nào, sau này không cần lại đến dây dưa với Thanh Tuyết, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”

Chỉ có anh ta và Đổng Quan Lân, vậy anh ta còn khách khí với Đổng Quan Lân làm gì!

“Chuyện của tôi và Thanh Tuyết liên quan gì đến anh, anh đừng quản quá rộng!” Đổng Quan Lân cũng hừ lạnh.

Tô Cảnh Vũ nói: “Tôi là đối tượng bây giờ của Thanh Tuyết, anh nói liên quan hay không? Nếu anh còn dám đến quấy rầy đối tượng của tôi, làm hỏng thanh danh của đối tượng tôi, anh nên biết hậu quả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận