Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 481. Lại một lần sinh non 1

Chương 481. Lại một lần sinh non 1

Lý Thanh Tuyết vốn muốn cự tuyệt, lời nói tới bên miệng liền ngừng lại.

“Bây giờ tôi còn đang đi học, chuyện này hẳn là anh cũng biết.” Lý Thanh Tuyết câm nhắc nói.

“Tôi biết.” Tô Cảnh Vũ gật đầu, mím chặt môi, nhìn cô ấy nói: “Thanh Tuyết, chỉ cần cô nguyện ý, tôi chờ cô, chờ cô tốt nghiệp rồi chúng ta lại kết hôn, được không?”

Trên khuôn mặt trắng nõn của Lý Thanh Tuyết nhịn không được xẹt qua một tia đỏ ửng, nhưng cô ấy vẫn nghiêm túc nhìn về phía Tô Cảnh Vũ, nói: “Hai chúng ta hôm qua mới quen.”

“Có những người quen biết cả đời cũng không nhất định có thể có cảm giác, nhưng có một số người, chỉ cần ánh mắt đầu tiên nhìn thấy, liền sẽ biết, đó là người mình muốn bên nhau cả đời.” Tô Cảnh Vũ nói: “Thanh Tuyết, hôm qua ngay ánh mắt đầu tiên nhìn đến cô, tôi đã biết, cô là người tôi đã đợi thật lâu, vợ của tôi nên là cô, người cùng tôi trải qua cả đời, cũng nên là cô, hôm nay tôi nói những lời đó với Đổng Quan Lân, không hoàn toàn là vì tống cổ hắn, cũng là những lời từ trong nội tâm tôi, Thanh Tuyết, cô có thể cho tôi một cơ hội không, cùng tôi thử xem?”

Trên mặt Lý Thanh Tuyết ửng đỏ, quay mặt qua chỗ khác nhìn cảnh sắc phương xa, nói: “Tôi phải đi học, mà anh ở bộ đội cũng rất bận, anh đã từng nghĩ đến khoảng cách chưa?”

“Tôi đã nghĩ tới, nhưng khoảng cách không phải là vấn đề, chỉ cần tôi có thời gian, nhất định sẽ tranh thủ qua đây thăm cô, trong nhà chú Cung cũng có điện thoại, chúng ta cũng có thể nói chuyện phiếm qua điện thoại.” Tô Cảnh Vũ nhìn cô ấy nói.

Lý Thanh Tuyết nói: “Nếu có chuyện gì, gửi thư nói là được rồi, không cần gọi điện thoại.”

“Được.” Tô Cảnh Vũ thật ra không muốn viết thư, muốn gọi điện thoại, nhưng anh ta cũng biết không gấp được, hiện giờ cô ấy không trực tiếp cự tuyệt mình cũng đã rất tốt không phải sao?

“Thanh Tuyết, sáng mai tôi phải quay về bộ đội.” Tô Cảnh Vũ nhìn cô ấy nói.

Lý Thanh Tuyết tỏ vẻ hiểu rõ, Tô Cảnh Vũ hỏi: “Tối nay chúng ta có thể đi xem phim điện ảnh không?"

Lý Thanh Tuyết liền nhìn lại phía anh ta.

Mãi cho đến khi trở về ký túc xá, Lý Thanh Tuyết cũng không nhớ rõ sao mình lại đồng ý?

Hình như là, bị ánh mắt chân thành kia của anh ta nhìn, cô ấy liền bất tri bất giác gật đầu?

Trước khi Tô Cảnh Vũ về bộ đội, hẹn Lý Thanh Tuyết ra ngoài tới tiệm ăn xem phim điện ảnh, ngày hôm sau lúc đi, anh ta mới biết được, bởi vì một người mà thích một tòa thành là cảm giác gì.

Bởi vì người trong lòng ở nơi này, cho nên không khí trong tòa thành này cũng có vẻ đẹp đẽ và thơm mát như vậy.

Đối với chuyện giữa anh hai mình và Lý Thanh Tuyết, Tô Tình cũng không can thiệp, thậm chí còn không hỏi đến.

Cô và Lý Thanh Tuyết vẫn ở chung bình thường.

Nhưng Tô Tình phát hiện một việc, hơi thở trên người Lý Thanh Tuyết có chút không giống, giống như, càng thêm có hơi thở của phàm nhân.

Trước kia Tô Tình cảm thấy Lý Thanh Tuyết là tiên nữ, nếu không sao cô có thể không có tự tin vào anh hai mình như vậy chứ, nhưng bây giờ trên người tiên nữ này có chút hơi thở phàm nhân.

Tuy rằng rất nhạt, nhưng thật ra có, cái này khiến Tô Tình rất vui, cô cảm thấy anh hai mình có cơ hội.

Nhưng gần nhất trong ký túc xá, Thẩm Lệ là người vui mừng nhất.

Bởi vì chồng chị ấy mang theo ba đứa con qua thăm chị ấy

Tô Tình chưa thấy qua người, nhưng mấy người Lý Thanh Tuyết đều đã gặp qua ở dưới lầu.

Tuy rằng chỉ tới hai ngày liền trở về, nhưng cả người Thẩm Lệ cũng không giống.

Những người khác đều vui mừng cho Thẩm Lệ, nhưng Trần San San lại tỏ vẻ khó hiểu, ngầm tránh Thẩm Lệ, nói chuyện này ở trong ký túc xá.

“Chị Lệ cũng thật là, cũng không biết ánh mắt của chị ấy ra sao? Người chồng kia của chị ấy đen nhẻm, vừa thấy liền biết là người nhà quê, sao chị Lệ còn coi như bảo bối?” Trần San San nói.

Lúc ấy Tô Tình và Lý Thanh Tuyết đều ở đó, còn có cả Triệu Tiểu Châu và Trương Huệ.

Trương Huệ nhíu mày một cái, nói: “Đó là chuyện của chị Lệ, chúng ta không cần nói thêm cái gì.”

Quan hệ của Triệu Tiểu Châu và Trần San San trở nên lạnh nhạt, bây giờ cô ấy thích ở cùng Trương Huệ, nhưng cô ấy cũng khôgn nghe nổi những lời này của Trần San San.

“Chị Lệ thích là được rồi, có quan hệ gì với chúng ta?” Triệu Tiểu Châu cũng nói.

Lý Thanh Tuyết liếc nhìn Trần San San một cái, Tô Tình cũng nhàn nhạt nói: “Chuyện như tình cảm này như người uống nước, ấm lạnh tự biết, chúng ta không biết chuyện giữa chị Lệ và chồng, cũng không thể nói chồng chị Lệ không xứng với chị Lệ.”

Trần San San cũng không nghĩ tới một câu của mình tạo thành động tĩnh lớn như vậy trong ký túc xá, nhịn không được nói: “Nhưng hiện giờ chị Lệ đã là sinh viên, người chồng kia của chị ấy lại là người không có văn hóa, người nhà quê mặt cắm xuống đất lưng hướng lên trời, sao có thể xứng đôi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận