Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 482. Lại một lần sinh non 2

Chương 482. Lại một lần sinh non 2

“Sao lại không xứng? Chỉ cần chị Lệ không quên sơ tâm, chỉ cần chồng chị ấy tích cực hướng về phía trước, con đã có ba đứa, cũng đều đã lớn như vậy, sao lại không xứng? Sau này trải qua những ngày tháng tốt đẹp.” Tô Tình lãnh đạm nói.

“Không sai!” Thẩm Lệ cũng không biết đã đứng ở cửa từ khi nào, lúc này liền đẩy cửa vào, nhìn về phía Trần San San nói: “Chuyện giữa tôi và chồng, không cần người ngoài tới chỉ trỏ!”

Một câu, khiến sắc mặt Trần San San đỏ thẫm.

Nhưng Thẩm Lệ cũng không để ý đến cô ta, lúc cùng Tô Tình và Lý Thanh Tuyết qua nhà ăn ăn cơm, liền nói tư tưởng Trần San San có vấn đề.

“Chuyện giữa chị và chồng, cô ta hiểu cái gì? Thế nhưng nói ra lời như vậy, lúc trước nếu không phải có anh ấy, chị có thể kiên cường dưới hoàn cảnh như vậy hay không đều là vấn đề, chị là nhóm thanh niên trí thức xuống nông thôn sớm nhất, lúc này lại thi đậu đại học Thanh Hoa, mấy em biết là vì cái gì không? Đó là bởi vì chồng chị vẫn luôn cổ vũ chị, nói chị không cần từ bỏ hy vọng, nói chị chăm chỉ đọc sách, sau này có lẽ sẽ còn cơ hội quay về thành phố, nếu như từ bỏ, vậy có lẽ thật sự không có hy vọng.”

“Các em biết không? Buổi tối chị vào đại học, anh ấy nói với chị, nếu chị ở bên ngoài tìm được người cùng chung chí hướng, liền viết một phong thư trở về, lặng lẽ nói cho anh ấy, anh ấy sẽ không mang bọn nhỏ đến quấy rầy chị, anh ấy sẽ nuôi lớn con cho tốt, sẽ không kéo chân sau của chị.”

“Chị gả cho anh ấy nhiều năm như vậy, mười năm như một đối xử với chị, chị là nữ nhân bình thường, không phải nữ nhân có chí hướng lớn, chị là người biết lạnh biết ấm, muốn một người chồng toàn tâm toàn ý với chị. Chị mang thai muốn ăn thịt, anh ấy làm việc xong còn vào trong núi đánh bẫy gà rừng cho chị, chị muốn uống canh cá, trời lạnh như vậy anh ấy đi đục băng đánh lưới bắt cá cho chị, chị không thoải mái, đêm khuya anh ấy bọc chị đến kín mít, cõng chị vào thành nằm viện, anh ấy còn nhỏ hơn chị một tuổi đấy! Lại trước nay đều là sủng chị thương chị.”

“Thẩm Lệ, chị phải có bao nhiêu tàn nhẫn để bỏ chồng bỏ con dưới tiền đề như vậy?”

Thẩm Lệ nói đến những chuyện trong quá khứ này, hốc mắt cũng có chút đỏ lên.

Tô Tình cũng nhịn không được nhớ tới khi ở quê nhà, Vệ Thế Quốc cũng đối với cô như vậy, nghĩ lại mình đã bao lâu chưa thấy người? Trong lòng liền nhịn không được có chút lên men.

Lý Thanh Tuyết nhớ tới Tô Cảnh Vũ, nam nhân kia, cũng giống người sẽ thương người.

Cô ấy có chút ngượng ngùng, mình có phải nên chủ động viết một phong thư cho anh ta không?

Tô Tình đợi vài ngày, lúc này mới chờ được điện thoại của Vệ Thế Quốc.

Từ khi trong nhà trang bị điện thoại, hầu như anh chỉ cần rảnh rỗi sẽ gọi lại đây, nhưng tuy là như thế, một tháng gọi hai ba cuộc điện thoại cũng đã là nhiều.

“Sao giờ mới gọi đến.” Tô Tình nhận điện thoại, nhịn không được nói thầm.

Trong lòng Vệ Thế Quốc mềm nhũn, nói: “Là anh không đúng, vợ à, gần đây sống như nào?"

“Không tốt, chồng của bạn em đã mang con tới đây thăm chị ấy, nhưng anh lại không có tới.” Tô Tình nói.

Cô cũng biết mình nói như vậy không có đạo lý, nhưng cô muốn làm nũng, cô thật sự nhớ tên thô lỗ này.

Lúc bận còn được, nhưng chỉ cần lúc không bận, sẽ một chút liền nhớ tới anh, có chút chịu không nổi.

“Vợ à, anh xin lỗi.” Vệ Thế Quốc cũng rất buồn phiền.

Tô Tình cười: “Tên ngốc, anh xin lỗi em cái gì, không phải anh nỗ lực vì cái nhà này sao, dạo này rất bận rộn à?” Cô cũng thu liễm cảm xúc rất nhanh, chuyển đề tài hỏi.

“Rất bận.” Vệ Thế Quốc nói.

Hiện tại lá gan anh càng ngày càng lớn, cơ hồ là nhận thầu toàn bộ hàng hóa của Uông Dũng bên kia.

Bởi vì nguồn tiêu thụ không thành vấn đề, hàng hòa bên kia của Uông Dũng có thể nói là tăng trưởng gấp hai lần.

Vệ Thế Quốc cũng không khách khí, chỉ cần bên kia có anh sẽ ăn hết, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu.

Có một cái khác chính là, lúc đi qua nơi khác, anh cũng sẽ lợi dụng tin tức để kiếm tiền, những thứ này đều là khoản thu ngoài của tài xế lái xe vận tải.

Nhưng anh làm rất bí ẩn, hơn nữa lại có tổ chức, không giống người khác, muốn làm cũng không làm được cái gì.

So với anh, cậu ba Tô Hữu Vinh liền có chút thành thật quá mức, bởi vì ông ấy kiếm khoản thu nhập thêm, một tháng cũng chỉ có năm sáu đồng tiền, nhiều khi cũng chỉ thể có đến mười khối tiền, nhưng đây đã là cao nhất.

Sao có thể giống Vệ Thế Quốc vậy, lúc này mới làm tài xế bao lâu đã dám chuyển phiếu bán TV.

Giống như nói một chuyến gần nhất đây, mấy chiếc xe bọn họ cùng nhau xuống nam, mấy tài xế khác ước hẹn tìm nơi thoải mái đi thư giải thư, một chuyến xuống nam này bởi vì đường rất xa, cho nên có không ít trợ cấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận