Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 483. Lại một lần sinh non 3

Chương 483. Lại một lần sinh non 3

Tiền trợ cấp này trên cơ bản bọn họ cũng chưa mang về nhà, đều ở bên ngoài tiêu khiển hết rồi.

Lúc bọn họ còn đang thư giãn, Vệ Thế Quốc lại còn cùng một binh lính đã xuất ngũ, đều là tài xế mới của bộ vận chuyển giống anh, hai người bọn họ liền tìm được một xưởng sản xuất đường bên này, sản xuất đường đỏ.

Hai người tính toán, Vệ Thế Quốc đi giao dịch, sau đó lấy vào một lượng đường đỏ, không nhiều lắm, chỉ khoảng 200 cân.

Trên hành trình xe vận tải chuyển hàng hóa trở về, đã vận chuyển cả lượng đường đỏ này quay lại, qua tay tiến vào chợ đen, tiền kiếm được hai người chia đều, là bao nhiêu tiền chứ, so được với một tháng tiền lương.

Vệ Thế Quốc còn bán đi mấy cái đồng hồ, kiếm lời giá chênh lệch.

Những cái này đều là tiền, ngoại trừ lúc mới bắt đầu vào làm làm người thành thật một thời gian, hiện giờ chỉ cần ra xe sẽ không có lúc nào tay không.

Con số trên sổ tiết kiệm một ngày hơn một ngày, nhưng người cũng thật sự rất bận, hơn nữa Vệ Thế Quốc rất rõ ràng, chút tiền này chưa đủ, còn xa mới đủ.

Tô Tình cũng hiểu, nhưng hiện giờ cô cũng không làm được gì, chỉ chuyên tâm học tập, cô chờ anh đem sổ tiết kiệm qua đây, đến lúc đó cô liền bắt đầu lấy tiền sinh tiền.

Vệ Thế Quốc nói chuyện với vợ xong lại hỏi Cung Tuấn Tài và Giang Mai bên kia có lại đến quấy rầy hay không.

“Cha mẹ cũng là đánh rắn bảy tấc, biết hai ngôi nhà bây giờ đều đã trên danh nghĩa của anh, bọn họ không qua đây một bước nữa.” Tô Tình nói.

Vệ Thế Quốc nói: “Cha mẹ nghĩ như thế nào?”

“Rất vui, nói không có người qua đây quấy rầy, cuộc sống an nhàn.” Tô Tình nói.

“Phải để ý Dương Dương và Nguyệt Nguyệt.” Vệ Thế Quốc dặn dò vợ mình, đừng nói anh đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, anh không tin người có thể tố cáo chính cha mẹ mình có thể là quân tử.

“Em biết, hai con chó nuôi trong nhà đều đã trưởng thành, rất che chở hai anh em bọn nó, đi đến đâu theo đến đấy, không có vấn đề gì.” Tô Tình nói, cô đương nhiên cũng nghĩ tới cả nhà kia có thể xuống tay với con cô hay không, cô sẽ không đi hại người, nhưng tuyệt đối sẽ đề phòng người.

Nhưng cũng may không có vấn đề gì lớn.

Nhưng trên thực tế Cung Tuấn Tài và Giang Mai thật sự không phải chưa từng có suy nghĩ này, chỉ là rất nhanh đã bị chuyện khác làm di dời sự chú ý.

Một đồng nghiệp trong đơn vị của Cung Tuấn Tài lôi kéo hắn ta làm một chuyện.

Chỉ cần phê duyệt một đơn xuống, là có thể kiếm khoảng 3000 đồng tiền, trong thời gian tháng này Cung Tuấn Tài đã kiếm hơn 3000.

Cho nên Giang Mai gần đây đương nhiên sống dễ chịu không thôi.

Hiện giờ có nguồn thu vào như vậy, cô ta đương nhiên không cần qua xem sắc mặt mấy ông bà già kia, một tháng chính là 3000 đồng tiền, một năm có thể có hơn 3 vạn gần 4 vạn đồng tiền, cô ta muốn loại nhà gì mà không có?

Nhưng vẫn đáng tiếc, dù sao đồ được cho không ai không cần? Hiện giờ tiện nghi cho đứa con nuôi con dâu gì kia!

Chỉ là đã có thu vào như vậy, nhà bên kia cũng không cần để tâm nữa, không có gì để nói, Cung Tuấn Tài không muốn qua, cô ta đương nhiên cũng không bắt buộc.

Nhưng bà Giang đợi lâu không thấy con gái có động tĩnh, lại nhịn không được.

“Nhà của hai lão già kia bỏ đi thôi, Tuấn Tài nói từ bỏ, con nghe anh ấy.” Giang Mai cũng nói.

Bà Giang không thể tưởng tượng nhìn con gái: “Con điên rồi phải không?”

Giang Mai cười, lúc này mới đắc ý dào dạt, nhỏ giọng nói cho mẹ mình nghe chuyện phê duyệt.

Bà Giang lập tức trừng lớn mắt, vội vàng nhỏ giọng nói: “Có phải bên Liên Xô hay không?”

“Mẹ sao lại biết?” Giang Mai kinh ngạc nhìn mẹ mình.

“Con trai cả nhà họ Tần bên cạnh chúng ta làm cái này, kiếm được không ít, ngầm mua cho vợ một cái dây chuyền vàng lớn, con không biết đâu, mẹ thèm chết được! Mẹ không biết Tuấn Tài còn có thể phê duyệt như vậy?” Bà Giang nói.

“Phải.” Giang Mai gật đầu.

“Bao nhiêu tiền?” Bà Giang hỏi.

“3000.” Giang Mai cũng không gạt mẹ mình.

Bà Giang mắng: “Có chuyện tốt như thế mà không chia sẻ cho các anh trai nhà mẹ đẻ, công việc của anh cả và anh hai con vừa nhường cho cháu trai, vừa lúc không có gì để làm, mẹ mặc kệ, chuyện phê duyệt này phải cho anh cả anh hai con, để anh trai con cùng đi làm!”

Buổi tối Giang Mai liền nói chuyện này với Cung Tuấn Tài, Cung Tuấn Tài tức giận nói: “Sao em lại nói chuyện này với mẹ? Chuyện này em tưởng dễ làm như vậy à, anh làm phê duyệt lấy tiền, những chuyện còn lại không liên quan đến chúng ta, anh nghe nói người ta là đặt đầu trên thắt lưng để làm đấy, vạn nhất nếu anh cả anh hai em có chuyện gì, mẹ em tìm ai chịu trách nhiệm?”

Giang Mai nói: “Thật sự nguy hiểm như vậy?”

“Em nói xem? Tiền này nếu dễ kiếm như vậy, anh có thể không kêu mấy người bọn họ làm cùng sao? Em bảo mấy người anh của em thành thật làm việc là được, đừng nghĩ những thứ đó.” Cung Tuấn Tài nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận