Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 484. Lại một lần sinh non 4

Chương 484. Lại một lần sinh non 4

Hôm sau Giang Mai liền về nhà mẹ đẻ nói, nhưng bị bà Giang đã nằm mộng phát tài cả đêm mắng cho một trận.

Cung Tuấn Tài bị phiền đến không có biện pháp, liền nói: “Phê duyệt cho bọn họ thì có thể, nhưng tiền theo anh tính, một đồng cũng không thể thiếu.”

Lời nói là nói như vậy, nhưng vẫn bị bà Giang nợ một lần, 3000 đồng tiền nhà bọn họ không lấy ra được.

Nhưng chờ anh cả anh hai của Giang Mai làm xong vụ này trở về, sẽ đem tiền về, bởi vì thật sự rất kiếm tiền!

Nhà họ Giang bên kia cũng bởi vì chuyện buôn bán kiếm tiền này, cho nên chất lượng sinh hoạt cũng dâng lên.

Mặc kệ là Giang Ngọc Trân hay là Giang Ngọc Châu, quần áo trang sức đều là mẫu mới nhất, mỗi người đều là bạch phú mỹ có tiếng.

Đương nhiên Cung Như Họa cũng không ngoại lệ, chỉ có Cung Như Thư, trước sau như một vẫn đơn giản, từ sau khi đi học không duỗi tay xin trong nhà lần nào nữa, trường học có trợ cấp, đủ dùng còn thừa một chút.

Chỉ là ngẫu nhiên cô ấy về nhà sẽ đi ngang qua khu nhà bên này, liền xem ông bà nội.

Tô Cảnh Hải và Tô Thừa Trí nhà chú hai và chú ba đều thi đậu đại học, đến thời gian liền qua trường học báo danh.

Đều là thi vào trường ở Bắc Kinh, nhưng không phải đại học Thanh Hoa cũng không phải đại học Bắc Kinh, điểm kém hơn không ít, nhưng trường học đều là trường không tồi.

Thời gian học tập luôn trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt Quốc Khánh đã đi qua.

Quốc Khánh qua không bao lâu, Tết Trung Thu liền đến.

Vừa đến Tết Trung Thu, trời liền bắt đầu chuyển lạnh.

Hiện giờ hai anh em Dương Dương và Nguyệt Nguyệt nói chuyện càng ngày càng trôi chảy.

“Mẹ, khi nào cha tới?” Hôm nay buổi sáng rời giường, bạn nhỏ Vệ Dương liền nói với mẹ mình một câu dài như thế.

Tô Tình sợ ngây người, đừng thấy mới hơn một tuổi, nhưng bọn nó nói chuyện vẫn luôn là 2, 3 chữ một lần, lời vẫn sẽ nói, thứ gì cũng đều hiểu, nhưng sẽ không nói câu dài, không nghĩ tới mới sáng sớm đã trực tiếp hỏi cô.

Tô Tình cũng trả lời rất nhanh: “Phải cuối năm cha mới tới, còn khoảng 3 tháng nữa sẽ đến cuối năm.”

Ba tháng là bao lâu bọn nó không biết, nhưng bọn nó biết, cha hình như phải rất lâu nữa mới có thể đến thăm bọn nó, bọn nó cũng chỉ có ảnh chụp của cha, nếu không cũng quên cha trông như thế nào rồi.

Tô Tình liền nói chuyện này với bà Đường.

Bà Đường nói: “Bọn nó nửa tháng trước đã nói, lần trước Nguyệt Nguyệt còn nói với mẹ, ông nội câu cá, dì Lan làm cá ăn.”

Tô Tình cười nói: “Ngôn ngữ của bọn nó phát triển rất nhanh.”

“Xung quanh chúng nó toàn trẻ con lớn tuổi hơn, cùng nhau chơi, học được rất nhanh.” Bà Đường cười nói.

Bây giờ thầy Cung là trạng thái nửa về hưu, còn có chức vụ ở trường học, cũng coi như có một số việc để làm.

Bà Đường cũng mở y quán của mình, xem bệnh trong khu này, ngày thường vẫn rất nhàn.

Trong nhà còn có chị Lan hỗ trợ, Tô Tình là người hào phóng, không ít lần kêu Lan tỷ làm chút điểm tâm, ngẫu nhiên cô cũng sẽ đi mua chút kẹo trở về nhà chia cho trẻ con nhà hàng xóm xung quanh.

Cho nên bọn nhỏ phần lớn đều thích qua đây chơi đùa, hoặc là chơi ở bên ngoài cửa, hơn nữa trong nhà còn có hai con chó, còn có anh tám, cùng với hai con chim anh vũ thầy Cung mua, một đực một cái.

Gần đây không phải mùa thu tới sao, trăm hoa điêu tàn, trong sân tương đối đơn điệu, bà Đường còn bảo ông qua chợ hoa bên kia, mua không ít hoa cúc về.

Muốn thực vật có thực vật, muốn động vật có động vật, ngẫu nhiên còn có thể có điểm tâm, sao có thể không thích qua đây chơi?

Từ sau khi qua đây, Dương Dương và Nguyệt Nguyệt cũng không thiếu bạn chơi cùng, cái gì cũng học rất nhanh, cũng bởi vì từ nhỏ đã thích náo nhiệt, cho nên hai anh em không chút sợ.

“Mẹ, mẹ và cha vất vả rồi, hai đứa bé đều là hai người chăm, người làm cha mẹ như con và Thế Quốc lại thanh nhàn.” Tô Tình nói.

“Chuyện này có gì, chăm cháu trai cháu gái mình.” Bà Đường không thèm để ý.

Tô Tình cười.

Tiến vào tháng 10, hôm nay thật là lạnh, đầu tháng 11, trời có tuyết rơi.

Tô Tình rất ngóng trông Vệ Thế Quốc có thể sớm qua đây một chút.

Nhưng ngay lúc này, trong ký túc xá bọn họ lại xảy ra chuyện.

Trước mặt mọi người, Trần San San bị Giang Ngọc Châu tát một cái đến trượt chân trên mặt đất, sau đó sinh non.

Chuyện Trần San San sinh non lần trước không có bao nhiêu người biết, ngoại trừ đương sự cũng chỉ có Thẩm Lệ, nhưng Thẩm Lệ không nói với người khác.

Nhưng lúc này đây Trần San San chính là ở trước mắt bao người bị Giang Ngọc Châu tát một cái đến té ngã trên mặt đất, bên cạnh lại là bậc thang, ngã xuống từ bậc thang, cũng chỉ mấy bậc thang, ngã không đến trọng thương, nhưng lại là một cái tát đánh mất cả con.

Sinh non ngay hiện trường, đương nhiên giấu không được, trong lúc nhất thời truyền khắp trường học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận