Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 486. Nhà cũ cháy 2

Chương 486. Nhà cũ cháy 2

Lúc này cô ta cũng không biết mình mang thai, nhưng mang thai cũng khôn ngoài ý muốn, bởi vì Lý Tường rất không thích dùng mấy đồ tránh thai kia, nói vướng bận, không sảng khoái.

Cho nên có nhiều lúc gã mặc kệ cô ta, bản thân cô ta bất tri bất giác có thai cũng không phải chuyện gì ngoài ý muốn.

Chỉ là cô ta hận, cô ta thật sự rất hận.

Lý Tường không trả thân thể cho cô ta, coi cô ta thành công cụ phát tiết, cái này cũng thôi đi, nhưng vì sao gã còn muốn chọn Giang Ngọc Châu là đối tượng, hắn đã là đối tượng của Giang Ngọc Châu sao còn muốn tới trêu chọc cô ta?

Nếu không phải như thế, sao cô ta có thể lấy thân phận đối tượng của Lý Tường, như thế cũng sẽ không xảy ra chuyện, cũng sẽ không bị ghi tội, sẽ không làm ầm ĩ đến mức cả trường đều biết, nói cô ta hạ tiện tự nguyện muốn trở thành dâm phụ của Lý Tường!

Hiện giờ cô ta bị ghi tội, sẽ vĩnh viễn lưu lại vết nhơ trên hồ sơ, thế nào cũng xóa không sạch, nhưng hai người Lý Tường và Giang Ngọc Châu lại bình an không có chuyện gì.

Một đôi tiện nhân Lý Tường và Giang Ngọc Châu này, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ!

Đại khái là bởi vì ghét bỏ ký túc xá bên này phiền nhiễu, bởi vì Thẩm Lệ luôn thích răn dạy, cho nên sau khi thân thể tốt hơn, Trần San San liền dọn đi rồi, cô ta thuê một nơi bên ngoài, trực tiếp dọn ra ngoài ở.

“Haizz, xem như dọn đi rồi!” Triệu Tiểu Châu nhẹ nhàng thở ra, nói.

Những người khác cũng giống vậy, Thẩm Lệ và Trương Huệ đều là thái độ này, ít nhiều đều có chút nhẹ nhàng thở ra.

Tô Tình và Lý Thanh Tuyết cũng trở về ký túc xá.

Thẩm Lệ thở dài, nói: “Chỉ mong sau này cô ta có thể hối cải để làm người mới, làm một người tốt, đừng lăn lộn bản thân thành dáng vẻ âm u kia.”

“Chị Lệ, chị cũng không nên quản cô ta, hiện tại em đã coi như hoàn toàn chặt đứt tình cảm bạn học với cô ta, đây không phải một người đáng để đồng tình, em thấy nhất định sẽ tiếp tục dây dưa với Lý Tường.” Triệu Tiểu Châu tức giận.

Trương Huệ nhíu mày, hỏi: “Còn dây dưa? Rốt cuộc cô ta thích điểm nào của nam nhân kia?”

“Bởi vì bọn họ cùng tới từ một chỗ, em từng nghe cô ta nói qua, lúc ở quê nhà, cô ta đã rất thích tên tra nam kia.” Triệu Tiểu Châu bĩu môi.

Thẩm Lệ nói: “Chị cảm thấy cô ta không phải người hồ đồ như vậy, không đến mức còn không thấy rõ Lý Tường là người như nào.”

Triệu Tiểu Châu nói: “Tình yêu khiến người ta mù quáng, cô ta nghĩ như thế nào chúng ta nào biết đâu, dù sao chúng ta cũng không có lỗi với cô ta, sau này mọi người đường ai nấy đi là tốt nhất.”

Tô Tình và Lý Thanh Tuyết cung không nói xen vào, bọn họ không có hứng thú gì với Trần San San.

Hơn nữa gần đây bọn họ đều có chuyện của mình.

Giống như Lý Thanh Tuyết, bởi vì Tô Cảnh Vũ nhận được lá thư đầu tiên cô ấy chủ động gửi, nên vui đến mức suýt chút nữa chạy ba vòng quanh doanh địa.

Đương nhiên trước tiên liền viết thư hồi âm cho cô ấy, hơn nữa đã tính chuẩn ngày mà cô ấy nhận được thư.

Ba ngày trước, Lý Thanh Tuyết nhận được thư, hôm nay chính là ngày cô ấy nên gọi điện thoại cho Tô Cảnh Vũ.

“Thật là được một tấc lại muốn tiến một thước.” Lý Thanh Tuyết ngầm hừ nhẹ, cô ấy không muốn gọi điện thoại, cũng không biết vì sao, cô ấy cảm thấy, anh ta nhất định sẽ canh giữ bên cạnh điện thoại chờ cô ấy gọi qua.

Cho nên sau khi do dự, lúc hơn 8 giờ tối vẫn ra ngoài gọi điện thoại.

Điện thoại vừa vang lên, là thanh âm của điện báo viên, nghe thấy là tìm Tô Cảnh Vũ, lập tức cười nói: “Doanh trưởng Tô thật sự có đối tượng à, anh ấy nói bọn tôi còn không tin, hôm nay qua bên này chờ một ngày, còn tưởng rằng anh ấy không đợi được chứ.”

“Hiện giờ anh ấy tiện nhận điện thoại không?” Lý Thanh Tuyết hỏi.

“Tiện chứ tiện chứ, anh ấy không đợi được điện thoại của cô có lẽ sẽ đứng gác ở đây cả đêm mất, tới chờ từ sớm, giờ còn chưa quay về đâu.” Điện báo viên cười nói.

Sau đó liền gọi Tô Cảnh Vũ, rất nhanh Tô Cảnh Vũ đã nhận điện thoại, trong thanh âm không giấu được vui mừng: “Thanh Tuyết, là em sao?”

“Là em.” Lý Thanh Tuyết nói, lại hỏi: “Kêu em gọi điện thoại qua, là có chuyện gì sao?”

“Cũng không có chuyện gì, chỉ là anh nhớ em, muốn nghe giọng của em.” Tô Cảnh Vũ cười nói.

Lý Thanh Tuyết nghe thanh âm sang sảng kia của anh ta, phảng phất giống như anh ta đứng ở trước mặt cô ấy.

“Giọng em có gì dễ nghe.” Lý Thanh Tuyết không được tự nhiên, cô không biết nói những lời âu yếm như vậy.

“Giọng của em đương nhiên dễ nghe, nói là tiếng trời cũng không đủ để hình dung, anh nghe thấy, chính là thanh âm dễ nghe nhất trên thế giới nhất.” Tô Cảnh Vũ nói.

Khóe miệng Lý Thanh Tuyết khẽ nhếch lên, nói: “Không nhìn ra được, anh cũng là người miệng lưỡi trơn tru.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận