Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 488. Nhà cũ cháy 4

Chương 488. Nhà cũ cháy 4

Bà Tô liền lôi kéo bà thông gia thở ngắn than dài: “Năm nay cũng đã 25 tuổi, một năm rồi một năm, rất nhanh đúng không? Một năm nữa đã 26, từng này tuổi rồi còn còn không kết hôn, nửa đêm tôi nghĩ đến thằng con bất hiếu này cũng tức giận đến không ngủ được, con của Cảnh Văn và Tình Tình hiện tại đã bao lớn rồi? Cảnh Văn cùng tuổi với no, đến lúc đó hai anh em Minh Hiên và Minh Diệp đều đi học tiểu học rồi nó còn chưa có con, sao lại không vội chứ! Hiện tại còn không nghe điện thoại của tôi, tôi nghe nói năm nay muốn qua Bắc Kinh bên kia ăn Tết? Nó là muốn trốn tôi đây, tôi muốn bắt nó về nhà, đúng lúc cho nó đi xem mắt.”

Bà Đường cười nói: “Mẹ Tình Tình à, có một việc, tôi nói với bà một chút, đừng nóng giận.”

Bà Tô hỏi: “Bà nội Dương Dương, bà cứ việc nói, giữa chúng ta không cần khách khí.”

Bà Đường cười nói: “Sở dĩ năm nay Cảnh Vũ qua bên này ăn Tết, ngoại trừ hiếu kính với ông bà nội, còn có một nguyên nhân.”

Bà Tô khó hiểu nói: “Còn có một nguyên nhân? Nó có thể có nguyên nhân gì, còn không phải là không muốn về, không muốn tôi dẫn nó đi gặp mặt sao, nhưng nó không muốn tìm, tôi còn không dẫn nó đi gặp gỡ người khác chẳng lẽ nó muốn cô độc cả đời sao? Tôi cũng rất mệt tâm."

Bà Đường cười nói: “Trước tiên bà đừng gấp, để tôi nói bà nghe, lúc này nó muốn qua bên này ăn Tết, là bởi vì bên này có cô nương mà nó thích.”

Bà Tô sửng sốt một chút, hồi lâu mới nói: “Có cô nương nó thích? Nó có người mà nó thích sao?”

Bà Đường nói: “Lần trước không phải nó đưa ông bà nội và chú thím hai qua đây sao? Lúc đó liền quen bạn học của Tình Tình, cũng là cháu gái của bạn cũ của tôi, đều là người một nhà, nhưng chuyện này còn không biết có được hay không, cho nên không nói với bà và cha Tình Tình.”

Bà Tô kinh hỉ không chịu được, vội nói: “Cô nương hiểu tận gốc rễ như vậy thật đúng là không thể tốt hơn, vậy hiện tại là tình huống như thế nào?”

Bà Đường nói: “Tình huống hiện tại chính là Cảnh Vũ đang cố gắng theo đuổi Thanh Tuyết, nhưng Thanh Tuyết bên kia, tôi còn chưa nhìn cái gì, chỉ có thể để Cảnh Vũ lại nỗ lực hơn.”

Bà Tô nói: “Cô nương kia tên Thanh Tuyết?”

“Đúng vậy, Lý Thanh Tuyết.”

“Tên này cũng thật dễ nghe, vừa nghe liền biết nhất định là cô nương xinh đẹp đáng yêu.” Bà Tô vui mừng nói, lại có chút chần chờ: “Thanh Tuyết có phải không thích Cảnh Vũ hay không không?”

“Cũng không phải không thích, dù sao cũng đã đồng ý cùng Cảnh Vũ tìm hiểu nhau, hẳn là có chút hảo cảm, chỉ là Thanh Tuyết quá ưu tú, tôi nghe Tình Tình nói trong trường học cũng có người có ý với con bé, áp lực của Cảnh Vũ cũng không nhỏ.” Bà Đường nói.

“Để nó qua Bắc Kinh ăn Tết đi, không cần trở lại, tôi và cha nó rất tốt!” Bà Tô lập tức nói.

Bà Đường cười, nói: “Tình Tình còn chưa quay về, phải khoảng một giờ sau mới có thể về.”

“Vậy đúng lúc tôi tan tầm, đến lúc đó tôi lại gọi một cuộc qua.” Bà Tô nói.

Bà Đường đồng ý, lúc Tô Tình trở về, bà liền nói chuyện này.

Tô Tình cười nói: “Mẹ con nhất định là sốt ruột, qua năm là 26, cũng không còn nhỏ.”

Bà Đường nói: “Lúc con nói chuyện với mẹ con, nhớ nói rõ một chút, Thanh Tuyết bên kia có lẽ không thể kết hôn nhanh như vậy.”

Tô Tình cũng gọi điện thoại cho mẹ, bà Tô đầu tiên là hỏi cụ thể điều kiện nhà gái, nhịn không được có chút lo lắng, hỏi: “Cô nương tốt như vậy, con xác định có thể nhìn trúng tên thô lỗ lớn tuổi như anh trai con? Anh hai con còn hơn người ta tận 4 tuổi.”

Bà Đường ở bên cạnh đút cơm cho Dương Dương và Nguyệt Nguyệt, nghe được lời này cũng cười.

Tô Tình ho khan, nói: “Mẹ, anh hai con là con ruột mẹ sinh ra đấy, hơn nữa cũng chỉ 4 tuổi, Thế Quốc còn lớn hơn con 5 tuổi đấy.” Có người ghét bỏ con mình như vậy sao?

“Là mẹ sinh, nên mẹ mới biết tính của nó, cô nương mà nó coi trọng nhất định không chọn nó, trong lòng mẹ cũng hiểu rõ Thanh Tuyết nhất định ưu tú, nhưng không nghĩ tới ưu tú như vậy, mẹ sợ anh hai con có chút kém, nó còn một năm cũng không nhàn rỗi, bên người Thanh Tuyết nhất định cũng không thiếu người theo đuổi nhỉ?” Bà Tô hỏi.

“Đúng là không thiếu, nhưng Thanh Tuyết đều thờ ơ, trước mắt mới vậy, anh hai coi như là người đặc thù nhất.” Tô Tình nói.

Bà Tô vội nói: “Vậy con cần phải giúp anh hai con chút, nó cũng đã từng này tuổi, có được vợ không dễ dàng.”

Tô Tình có loại cảm giác anh hai mình là lão già bốn năm chục tuổi không bán đi được, 25-26 tuổi, cũng không đến mức là ‘đã từng này tuổi’ nhỉ?

“Mẹ, con biết, con sẽ giúp anh hai, đó là anh hai ruột của con, con có thể không giúp sao.” Tô Tình buồn cười.

“Ngày thường khi con nói chuyện phiếm với Thanh Tuyết, nhớ nói đến chuyện nhà chúng ta, mẹ và cha con sau này không cần bọn nó nuôi, chúng ta có tiền lương, chúng ta có công việc, chúng ta cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của hai vợ chồng bọn nó, nếu bọn nó có thể kết hôn, hoàn toàn không cần có nỗi lo gì về sau.” Bà Tô nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận