Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 489. Nhà cũ cháy 5

Chương 489. Nhà cũ cháy 5

Tô Tình liền nhân cơ hội nói: “Mẹ, Thanh Tuyết có lẽ sẽ không kết hôn sớm như vậy, cho dù sau này kết hôn với anh hai, cũng phải chờ sau khi tốt nghiệp, tốt nghiệp phải bốn năm.”

Chuyện này, thật sự phải nói với mẹ cô một chút, để mẹ cô có chuẩn bị tâm lý.

“Mẹ biết, mấu chốt là hai người bọn nó có thể thành không, có thể thành thì kết hôn trễ chút có là gì?” Bà Tô nói.

Tô Tình cười, nói: “Con cảm thấy nếu anh hai tiếp tục như vậy, nói chung, hẳn là sẽ không có biến cố gì.” Thật ra cô có thể nhìn ra được, Lý Thanh Tuyết đối với anh hai cô có chút không giống.

Cô còn nghe Triệu Tiểu Châu nhỏ giọng hỏi qua, hỏi chị Thanh Tuyết có phải yêu đương hay không?

Tô Tình liền hỏi sao lại thế này?

Triệu Tiểu Châu nói, nói mỗi lần chị Thanh Tuyết nhận được thư đều sẽ đọc hai lần, ngẫu nhiên còn thất thần.

Cho nên Tô Tình biết, anh hai mình ít nhiều vẫn có chút mị lực, có thể trêu chọc đến trong lòng mỹ nhân, khiến mỹ nhân nổi lên một chút gợn sóng.

“Vậy không có vấn đề gì, nói với anh hai con, nói mẹ và cha con không có ý kiến, kêu anh con đối tốt với cô nương nhà người ta vào, đúng rồi, sau này tiền lương tiền trợ cấp cũng không cần thu một nửa, kêu nó tự giữ đi.” Bà Tô nói.

Tô Tình buồn cười: “Những lời này mẹ tự nói với anh hai con đi.”

“Mẹ gọi điện thoại qua nó không phải bận việc này thì là có chuyện kia, nó chỉ là không muốn nhận điện thoại của mẹ, không nói được.” Bà Tô nói.

“Vậy câu đầu mẹ nói sẽ tán thành chuyện của anh ấy và Thanh Tuyết, anh ấy sẽ nghe mẹ nói.” Tô Tình cười nói.

Bà Tô cười: “Thật sự để bụng như vậy?”

“Để bụng, cực kỳ để bụng, mỗi tháng gửi bốn năm phong thư, giống như khi nhà cũ cháy vậy.” Tô Tình nói.

Bà Tô cười ra tiếng: “Nó cũng có ngày hôm nay?!” Ngữ khí hoàn toàn là xem kịch vui, còn bồi thêm một câu: “Nếu không phải con trai mẹ, mẹ cũng không muốn cô nương tốt như Thanh Tuyết ở cùng nó, để nó cô độc cả đời đi!”

Tô Tình cười, sau đó hỏi Vệ Thế Quốc.

“Thế Quốc bận quá, lần trước lái xe đến tháng này còn chưa trở về, có lẽ phải đến tháng sau, đến lúc đó hẳn là có thể trở về, cũng đến dịp nghỉ, lúc đó kêu nó qua tìm bọn con, ăn Tết bên Bắc Kinh.” Bà Tô nói.

“Vâng.” Tô Tình đồng ý.

“Nhưng kêu anh cả con trở về đi, Cảnh Quân và Kiều Kiều thì không nói, mặc kệ bọn nó, Thừa Nghĩa, Thừa Lễ và Thừa Trí cũng vậy, tùy bọn chúng, chưa cưới vợ thì ăn Tết ở ngoài cũng không có vấn đề.” Bà Tô nói.

Thời gian luôn trôi rất nhanh, chớp mắt đã đến cuối năm.

Ngày 20 tháng Chạp Tô Cảnh Văn được nghỉ, anh ấy cũng đã mua vé xe lửa từ sớm, vừa nghỉ đã quay về, cũng không ở lại Bắc Kinh nhiều ngày.

Mà Tô Cảnh Quân và Chu Kiều Kiều đều ở lại Bắc Kinh ăn Tết, không định trở về.

Còn có mấy anh em Tô Thừa Nghĩa Tô Thừa Lễ Tô Thừa Trí, đều ở lại Bắc Kinh ăn Tết.

Sau khi Tô Cảnh Văn tới nội thành, Vệ Thế Quốc mới từ nơi khác trở về, bộ vận chuyển cũng mới được nghỉ.

Nhưng anh nghỉ cũng không nhất định sẽ rảnh, bởi vì cuối năm, đã tới thời gian này, anh còn chưa đem xe vận tải quay về bộ vận chuyển, mà lái xe đi tìm Uông Dũng trước, lấy toàn bộ hàng hóa chồng chất trong tay Uông Dũng, lại kiếm một khoản, lúc này mới đem xe về trong thôn rửa sạch sẽ.

Anh cũng là người có tâm, lúc quay về trong thôn cũng là mang theo thuốc lá, rượu và kẹo, chia cho trưởng bối trong thôn và các bạn thân.

Mọi người biết năm nay Tô Tình và bọn nhỏ cũng không quay về ăn Tết, có chút tiếc nuối, nhưng học tập bận cũng là bình thường, kêu Vệ Thế Quốc nhanh mang xe về, sau đó qua Bắc Kinh cùng vợ con.

Vệ Thế Quốc đương nhiên cũng không trì hoãn, đổi câu đối hai bên cửa nhà, còn quét tước một hồi, liền đi về.

Sau khi mang xe về, anh còn qua nhà bên này, dọn sạch nhà mình, rồi mới qua nhà bà ngoại Tô, mang đồ chúc Tết bà ngoại Tô và các cậu mợ.

Cuối cùng mới qua nhà họ Tô bên này.

Làm trò trước mặt hai vợ chồng Tô Cảnh Văn và Đỗ Hương, trả 500 đồng tiền lúc trước mua nhà còn thiếu.

“Sao có đến nhanh như vậy? Trên người con còn tiền không?” Cha Tô nói.

“Cha, con và Tình Tình cũng có tiết kiệm, còn có chạy xe vận tải cũng kiếm lời chút, ngày thường còn có trợ cấp, không có gì cần tiêu tiền, đem trả số tiền cấp này trước.” Vệ Thế Quốc cười nói.

Bà Tô biết con rể này kiếm lời, cho nên cũng không nói gì, chỉ hỏi: “Ngày mai phải đi Bắc Kinh sao?”

“Vâng, ngày mai qua.” Vệ Thế Quốc gật đầu, nếu không phải hiện tại không có vé, vé cha vợ mua cho anh cũng là ngày mai, anh còn muốn ngồi xe cả đêm đi qua.

Cơm chiều đương nhiên ăn ở nhà, ăn xong mới cùng Tô Cảnh Văn đi tắm rửa thoải mái dễ chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận