Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 494. Vệ Thế Quốc tới 1

Chương 494. Vệ Thế Quốc tới 1

Lúc Vệ Thế Quốc đến Bắc Kinh, mới là chạng vạng, nhưng hiện tại trời tối sớm, trời đã đen kịt.

Lần đầu tiên tới thành phố lớn như vậy, Vệ Thế Quốc lại không có biểu hiện luống cuống gì, anh đã sớm không còn là tên nhóc nhà địa chủ ở nông thôn lúc trước nữa.

Cực kỳ thông minh tìm cảnh vệ tuần tra hỏi đường, ngồi xe như nào.

Đều hỏi rõ ràng, Vệ Thế Quốc mới xách túi ngồi xe buýt đi đến.

Lúc đến nhà bên này, trời cũng đã muộn.

“Cô à, xin hỏi chỗ này là nơi ở của ông Cung và bà Đường sao?” Vệ Thế Quốc một đường khó khăn tìm tới, mãi mới gặp một cụ bà, vội vàng hỏi.

“Cậu là?” Bà Chu nhà bên không trả lời ngay, đánh giá anh một chút.

“Tôi là con nuôi của bọn họ.” Vệ Thế Quốc vừa nghe lời này liền biết tìm đúng người, lập tức nói.

Bà Chu lập tức kinh hỉ, vui vẻ nhìn anh từ trên xuống dưới nói: “Cậu chính là con nuôi của ông Cung và chị Đường, là cha của Dương Dương và Nguyệt Nguyệt sao?”

“Đúng vậy, chính là tôi.” Vệ Thế Quốc mỉm cười gật đầu.

“Được được, đi, tôi dẫn cậu qua, tôi cũng đang muốn về nhà, nhà tôi cũng ở bên kia, tôi qua đây đến nhà con gái, sao cậu tìm được nơi này?” Bà Chu nói rất nhiều.

“Tôi hỏi thăm tới đây, lần đầu tiên tới.” Vệ Thế Quốc nói.

“Tôi nghe nói cậu đi làm ở đoàn xe, làm tài xế?” Bà Chu nói.

“Phải, dịp này đội xe được nghỉ, tôi liền tới đây.” Vệ Thế Quốc hỏi gì đáp nấy.

Hai người trò chuyện đến lúc qua bên này, bà Chu ở ngoài cửa gõ cửa nói: “Ông Cung, chị Đường, hai người mau mở cửa.”

“Bà già này, đã là lúc nào còn lớn tiếng như vậy.” Ông Cung ghét bỏ nói.

Bà Đường cũng nhanh chân chạy ra, vừa đi vừa nói: “Ông nói nhỏ chút, Dương Dương và Nguyệt Nguyệt mới ngủ với mẹ chúng nó đấy.”

Cũng đã hơn 7 giờ, hai người già bọn họ đang nói chuyện phiếm sưởi ấm, Tô Cảnh Vũ, Tô Cảnh Quân và Chu Kiều Kiều cũng không ở nhà.

Đều có đôi có cặp đi xem phim điện ảnh rồi.

Bà Đường mở cửa, liền nhìn đến thấy con nuôi mình, trên mặt lập tức vui vẻ: “Thế Quốc?”

“Mẹ, con đã tới.” Vệ Thế Quốc cười nói.

“Chị Đường, đứa con nuôi này cũng rất không tồi.” Bà Chu hàn huyên một đường với Vệ Thế Quốc, cực kỳ có hảo cảm với Vệ Thế Quốc, cười nói.

“Mau vào nhà, mau vào nhà.” Bà Đường vui vẻ nói.

“Tôi không vào nữa, thời gian không còn sớm, tôi về trước, ngày mai lại qua nói chuyện phiếm.” Bà Chu cười nói.

Bà ấy đi về trước, bà Đường đương nhiên kéo Vệ Thế Quốc vào nhà.

Hai con chó đều đứng lên muốn cản Vệ Thế Quốc, bà Đường vừa lòng nói: “Đây là cha của Dương Dương và Nguyệt Nguyệt, không phải người ngoài, các ngươi đều quay về ngủ đi.” Sau đó nói với con nuôi: “Đây là Dương Dương và Nguyệt Nguyệt nuôi, không uổng công thương chúng nó, rất che chở Dương Dương và Nguyệt Nguyệt.”

Vệ Thế Quốc cười nhìn thoáng qua, là hai con chó tốt, giữ nhà!

Ông Cung vừa mới nghe được một chút thanh âm, đã xỏ giày đi ra, cũng nhìn thấy là con nuôi mình, lập tức cũng vui vẻ: “Thế Quốc, con ngồi xe qua lúc nào, ông bà ngoại Dương Dương cũng không nói một tiếng?”

“Con kêu bọn họ đừng nói, khiến mọi người ngủ không yên, trời lạnh như này còn phải qua bên kia chờ con, xe lửa cũng không biết khi nào mới đến.” Vệ Thế Quốc cười nói.

“Đói bụng chưa? Để mẹ làm cho con chén mì nhé?” Ông Cung nói.

“Đúng đúng, suýt chút nữa đã quên.” Bà Đường nói.

“Mẹ đừng bày biện nữa, trong nhà còn có gì, tùy tiện hâm nóng là được.” Vệ Thế Quốc đặt hành lý xuống.

Bởi vì gần đây chị Lan có chút cảm mạo, Tô Tình liền cho chị ấy trở về nghỉ ngơi mấy ngày, cô cũng không muốn lây bệnh cho hai đứa nhỏ, dù sao cũng đúng lúc cửa ải cuối năm bận rộn, nếu thêm bọn trẻ bị cảm, vậy thật sự là mệt chết mất.

Bà Đường liền đi vào phòng bếp, làm mì sợi có chút phiền toái, không có sẵn nguyên liệu, nhưng trong nhà còn có mấy thứ màn thầu bánh bao và sủi cảo, những thứ này đều đã làm trước đó

Tô Cảnh Võ hôm nay còn xách một cái chân dê từ bên ngoài về, làm canh củ cải hầm thịt dê, trong nồi vẫn còn.

Cho nên bà Đường hâm nóng một chút là được.

“Tình Tình và Dương Dương, Nguyệt Nguyệt đã ngủ rồi, hai đứa bé mấy ngày nay có chút không thoải mái, ban ngày cũng chưa ngủ, nên dỗ hai đứa trẻ đi ngủ trước rồi.” Ông Cung nói.

Vệ Thế Quốc nói: “Không có chuyện gì lớn chứ?”

“Không có vấn đề gì lớn, chỉ là bệnh vặt thường thấy, bệnh trạng tương đối nhẹ, ngủ được ngày mai sẽ khá hơn.” Ông Cung nói.

Vệ Thế Quốc gật đầu, lấy thuốc lá và rượu trong túi mang đến ra, thầy Cung nói anh: “Con đi thật xa đến đây còn mua những cái này làm gì, bên này cũng không phải không có.”

“Ăn Tết, cha dẫn con đi chúc Tết, sao con có thể không chuẩn bị tốt đồ trước?” Vệ Thế Quốc cười nói.

Thầy Cung rất vui, nói: “Đúng là muốn mang con đi chúc Tết, Dương Dương và Nguyệt Nguyệt đều quen thuộc, chỉ chưa gặp qua con.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận