Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 495. Vệ Thế Quốc tới 2

Chương 495. Vệ Thế Quốc tới 2

Một lát sau bà Đường đem canh củ cải thịt dê và bánh bao màn thầu lên cho Vệ Thế Quốc, nói: “Đừng vội nói chuyện, ăn cơm trước đã, cũng đã thời gian này, nhất định đói bụng.”

Vệ Thế Quốc thật sự đói bụng, sau khi rửa mặt, liền bắt đầu ăn.

Một bát canh củ cải thịt dê lớn và bánh bao màn thầu, ăn bảy tám cái mới no, còn có chút chưa đã thèm.

“Sao bà không làm nhiều thêm một chút, phòng bếp không phải làm không ít sao.” Thầy Cung nói.

Bà Đường trừng ông một cái, nói: “Ngày mai Thế Quốc muốn ăn bao nhiêu cũng được, tối muộn này ăn vừa phải là được, đừng ăn quá no, tôi chỉ hâm nóng lượng đồ ăn đủ cho Thế Quốc ăn.”

“Đủ rồi đủ rồi, con còn muốn đi tắm rửa mát xa, ăn quá no lát nữa khó dậy.” Vệ Thế Quốc cười nói, hỏi cha nuôi: “Cha, cha muốn cùng đi mát xa chút không?”

“Đi thôi.” Bà ngày trước thầy Cung đã đi mát xa rồi, nhưng cũng không ngại đi một lần nữa.

Hai người hàn huyên một hồi, sau đó mới thu thập quần áo ra ngoài.

Bọn họ ra ngoài không bao lâu, Tô Tình liền dậy, hai anh em Dương Dương và Nguyệt Nguyệt ngủ trong phòng, Tô Tình ngáp một cái khoác áo bông ra.

“Mẹ, vừa rồi hình như con mơ hồ nghe thấy thanh âm của Thế Quốc?” Tô Tình híp đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn quanh trong phòng, không có ai, nhịn không được nói.

Bà Đường cười nói: “Con là quá nhớ Thế Quốc, đến mức xuất hiện ảo giác, trở về nghỉ ngơi đi, đêm nay nhất định có thể mơ thấy Thế Quốc.”

Tô Tình tỏ vẻ 囧, xem ra thật sự là mình quá nhớ Thế Quốc, vừa rồi cô thật sự cho rằng mình nghe thấy thanh âm của Vệ Thế Quốc, còn tưởng rằng anh tới.

Đều là tại anh hai cô và Cảnh Quân, một đám cũng không bớt, mỗi ngày đều diễn ân ái rải cẩu lương, vốn chỉ có năm sáu phần nhớ, nhưng bị bọn họ làm cho tăng lên chín phần.

Tô Tình nói: “Mẹ, vậy hai người đi ngủ sớm một chút, đợi lát nữa mấy người anh hai quay về có thể tự mở cửa.”

Bà Đường cười đồng ý: “Con cũng quay về nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng mệt mỏi.”

Tô Tình gật đầu, uống nước miếng rồi về phòng tiếp tục ngủ cùng con trai con gái.

Chỉ là ngủ một hồi, cô lại mơ thấy Vệ Thế Quốc, còn vô cùng tinh tường có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia của anh.

Anh cứ như vậy trèo lên giường, còn ôm cô vào trong lòng ngực, Tô Tình cảm thấy mình thật sự là rất nhớ anh, nếu không sao lại mơ như vậy?

“Vợ à.” Thanh âm cực nóng của Vệ Thế Quốc cũng truyền tới.

Nghe một chút, ngay cả thanh âm đều chân thật như vậy.

Tô Tình mị nhãn như tơ, mềm mại gọi: “Thế Quốc.”

Chuyện kế tiếp, nhiệt tình như lửa.

Tô Tình cảm thấy mình đại khái là điên rồi, nhớ Vệ Thế Quốc muốn điên, nếu không cô đã là mẹ hai đứa nhỏ, sao còn mộng xuân như này?

Còn mộng chân thật đến vậy.

Đặc biệt là khát vọng của Vệ Thế Quốc với cô, hôn cô đến độ thiếu oxy, chân thật mà khiến cô ngây ngốc không rõ, nhưng cũng chỉ có thể tùy ý anh, bởi vì cô cũng cực kỳ nhớ nam nhân này.

Cũng không biết tới tới lui lui mấy lần, nhưng cuối cùng là cô nhịn không được hôn mê, trước khi đi ngủ cô còn nhớ rõ anh ôm cả người cô vào trong ngực.

Một giấc này tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau.

Dương Dương và Nguyệt Nguyệt không ở trong phòng, nhưng bên ngoài đã truyền đến tiếng cười của hai anh em bọn họ.

Tô Tình cũng không rời giường trước, cả thể xác và tinh thần cô đều xuất phát từ trạng thái thả lỏng, cả người đều bình yên thích ý.

Nhưng rất nhanh cô đã nhận ra có điểm không đúng, bở vì eo có chút nhũn chân có chút mềm.

Chuyện này khiến cô không nhịn được nhớ tới giấc mộng kiều diễm ướt át tối hôm qua.

Thế Quốc trong mộng quá nhiệt tình, giống một tòa núi lửa muốn hòa tan cô.

Cô đương nhiên cũng không chịu nổi anh nhiệt tình như vậy, trực tiếp hóa thành một hồ xuân thủy, cứ vậy sôi trào.

Nhưng mà khi nhớ tới cô sẽ nhịn không được có chút ngượng ngùng, sao mình lại mơ như vậy, thật là điên rồi.

Đại khái là tiêu hao năng lượng trong mộng có chút quá nhanh, vì vậy đã đói bụng.

Cho nên Tô Tình cũng chỉ có thể rời giường thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm, nhưng mới xuống giường, cô liền cảm nhận được thân thể không thích hợp.

Dù sao giấc mộng xuân đó đều không có thực, cho nên…… Chuyện nên hiểu đều hiểu!

Tô Tình lạnh mặt sửa soạn bản thân, cô đương nhiên đã hiểu rõ, tối hôm qua làm gì phải mộng, chính là tên thô lỗ hái hoa kia tới!

Cô cũng nhớ tới, tối hôm qua khi mình mơ hồ nghe được thanh âm, lão thái thái còn nói là ảo giác, hiện giờ nghĩ đến lúc ấy vẻ mặt bà chính là thần sắc chế nhạo!

Cô rất nhanh đã trang điểm xong, sau đó ra ngoài.

Liền nhìn thấy Vệ Thế Quốc ôm Dương Dương và Nguyệt Nguyệt, đang ngồi cùng hai ông bà, còn có Tô Cảnh Vũ, Tô Cảnh Quân và Chu Kiều Kiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận