Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 496. Vệ Thế Quốc tới 3

Chương 496. Vệ Thế Quốc tới 3

“Tỉnh rồi?” Vệ Thế Quốc nhìn vợ mình cười nói.

Tô Tình ra vẻ bình tĩnh, gật đầu hỏi mấy người lớn tuổi: “Cha mẹ, hai người ăn chưa?”

“Ăn rồi, con đi ăn đi, trong phòng bếp đều đã hâm nóng cho con.” Bà Đường nói.

Tô Tình gật đầu liền đi ăn cơm trước, hai anh em Dương Dương và Nguyệt Nguyệt đều ngồi trong lồng ngực cha, hai người đều vui vẻ nhìn chân ngắn nhỏ của mình.

Đừng tưởng rằng bọn nó nhỏ sẽ không biết, bọn họ mỗi ngày đều phải nhìn ảnh cha một lần, cho nên bọn nó đều nhận ra cha.

Sáng nay ngủ dậy chính là cha mặc quần áo cho bọn nó sau đó ôm bọn nó ra, một lần có thể ôm hai đứa bọn nó! Có sức lực giống các cậu!

Tô Tình ăn cơm sáng xong mới đi qua cùng ngồi nói chuyện phiếm.

“Mọi người ngồi trước đi, hôm qua anh đã đặt trước sườn dê, phải đi lấy về.” Tô Cảnh Vũ đứng dậy nói.

“Cảnh Vũ, cháu đừng luôn mua đồ vật trở về, trong nhà đã có không ít.” Bà Đường nói.

“Cháu biết, là cháu muốn ăn, cháu chính là không thịt không vui, hơn nữa cháu còn đặt cho ông bà Lý một phần.” Tô Cảnh Vũ cười, nói.

Bà Đường cười nói: “Vậy được, cháu đi lấy về đây đi.”

Tô Cảnh Vũ ra cửa, Tô Cảnh Quân nói: “Chị, tối hôm qua anh rể tới chị biết không?”

“Không biết, chị và Dương Dương Nguyệt Nguyệt đều ngủ rồi.” Tô Tình bình tĩnh nói.

Tô Cảnh Quân nói: “Vậy hôm nay hai người muốn ra ngoài xem phim điện ảnh hay không, bọn em trông Dương Dương và Nguyệt Nguyệt cho, bọn em mang đi dạo bách hóa.”

“Hai anh em bọn nó còn chưa khỏe hoàn toàn, bên ngoài lại lạnh như vậy, hai đứa đi dạo đi.” Tô Tình nói.

Tô Cảnh Quân liền mang theo Chu Kiều Kiều ra ngoài đi dạo phố.

Ông Cung cũng ra ngoài tìm ông Lý, ông Trương chơi cờ, bà Đường đi cùng ông qua đó, tìm mấy người bà Tiêu cùng nhau nói chuyện, thuận tiện kiểm tra chân bọn họ, gần đây thời tiết quá lạnh, đều có chút tái phát.

Cho nên trong nhà chỉ còn dư lại một nhà bốn người bọn họ.

“Tối hôm qua tới?” Tô Tình nhìn về phía Vệ Thế Quốc, cười lạnh nói.

Vệ Thế Quốc cười: “Phải, vợ à, anh nhớ em.”

“Vợ, nhớ em.” Bạn nhỏ Vệ Dương còn học cha nói chuyện.

Vệ Nguyệt nhìn mẹ mình cười tủm tỉm nói: “Nhớ em.”

Được lắm, cùng nhau nhớ cô.

Tô Tình đặt hai anh em lên thảm để chúng nó tự chơi, hôm qua cả người hai anh em không thoải mái, phải nghỉ ngơi cả đêm, hôm nay đã hồi phục tinh thần, ngồi trên thảm chơi với hai con chó.

Hai con chó đều rất sạch sẽ, Tô Tình cũng không ngăn cản bọn họ, mặc kệ.

Sau đó mới nhìn về phía Vệ Thế Quốc, ánh mắt Vệ Thế Quốc liền nhìn chằm chằm vợ mình, Tô Tình đối diện với ánh mắt kia của anh, liền hừ lạnh nói: “Anh thật có năng lực, khuya khoắt tới đánh lén!”

“Vợ à, anh không đánh lén, đêm qua anh có nói cho em, anh đã tới.” Vệ Thế Quốc cười nói.

Mặt Tô Tình lập tức đỏ lên, cô nhớ rõ có một câu như vậy, nhưng đó là khi anh muốn trong em có anh trong anh có em với cô, lời ái muội nói có thể đúng sao!

Vệ Thế Quốc tay dài kéo một cái, liền kéo cô ngồi vào trong lồng ngực mình, ôm vợ nói: “Vợ à, em thật tốt.”

Tối hôm qua anh liền cảm nhận được nhiệt tình và nhớ mong của vợ với mình.

Cô là thật sự nhớ anh, là đặc biệt nhớ, anh cũng có thể cảm thụ được, cho nên đều có chút không thể tin được rằng anh tới, còn tưởng là đang nằm mơ đâu.

Xem những lời này của cô, hiển nhiên hẳn là không ít lần nằm mơ mơ thấy anh, trong lòng anh thật sự đặc biệt thỏa mãn.

Tô Tình bị anh ôm như vậy liền có chút không chịu nổi, cả người đều bị hơi thở của anh vờn quanh, chỉ là nhịn không được đánh anh hai cái: “Cái đồ hái hoa tặc.”

Vệ Thế Quốc cười nói: “Vậy tiểu thư đối với hành vi hái hoa tối hôm qua của tại hạ, có vừa lòng không?”

Tô Tình đỏ mặt, vừa lòng, sao có thể không vừa lòng, tối hôm qua tên trộm này biểu hiện rất tốt, sao cô có thể không hài lòng, chính là bởi vì tối hôm qua âm dương điều hòa, cho nên hôm nay cả người cô đều có một loại ánh sáng từ trong tới ngoài, sắc mặt hồng nhuận, hơi thở nhu hòa, còn bổ dưỡng hơn canh gà đen.

“Anh thành thật cho em, lúc ở bên ngoài có làm chuyện có lỗi với em hay không?!” Thời gian Tô Tình cảm động rất có hạn, rất nhanh đã nheo mắt đánh giá anh.

“Nào có.” Vệ Thế Quốc nói.

“Không có? Không có mà hiện tại miệng lưỡi anh trở nên ba hoa như vậy.” Tô Tình nói.

“Không có miệng lưỡi ba hoa, anh trước kia cũng như vậy.” Vệ Thế Quốc nói.

“Anh trước kia không như vậy, anh trước kia sao có thể như vậy, em kêu anh nói hai câu dễ nghe anh cũng không nói, chính anh ngẫm lại anh của hiện tại đi.” Tô Tình nói.

Hiện tại liền không có lời cợt nhả nào anh không dám nói, còn có những lời đêm qua nói, cô còn tưởng là trong mộng, cho nên không có để ý.

Hiện tại ngẫm lại, cái gì mà vợ ơi anh muốn, vợ ơi em thật tốt, vợ ơi anh rất nhớ em, vợ ơi anh còn muốn……

Tất cả đều không phải lời đứng đắn gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận