Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 500. Miệng chê nhưng thân thể lại thành thật 2

Chương 500. Miệng chê nhưng thân thể lại thành thật 2

Bà Tô hiểu rõ, mẹ chồng lo sau này cháu trai lớn tuổi, đến lúc đó bị ghét bỏ, muốn đính hôn trước, sau khi tốt nghiệp rồi kết hôn cũng được.

Đính hôn trước, đương nhiên càng tốt.

Bà Tô liền gọi điện thoại qua chỗ bà Đường, nói chuyện này với bà Đường.

“Như thế thật không sai, tôi thấy hai đứa bọn nó ở cạnh nhau cũng tốt, có thể đính hôn trước, còn chuyện khác, chờ tốt nghiệp lại nói không sao.” Bà Đường gật đầu nói, cũng cảm thấy đính hôn khá tốt.

Đúng lúc Tô Cảnh Vũ vừa vặn đã đưa Lý Thanh Tuyết về đến nhà, cũng vào nhà họ Lý uống trà.

Mẹ Lý Thanh Tuyết là Vương Thục Phân nói: “Cảnh Vũ, ngày mai chính là 30 Tết, cháu muốn qua đây ăn cơm hay không?”

“Mẹ, 30 năm mới bỏ đi, chờ mùng 2 Tết lại nói.” Lý Thanh Tuyết sửng sốt một chút, nói.

“Mùng hai Tết là ngày con rể tới cửa.” Chị dâu trêu ghẹo một câu.

Mặt Lý Thanh Tuyết lập tức đỏ lên, nói: “Vậy mùng 3 lại đến.”

Tô Cảnh Vũ nhìn lại cô ấy, trong ánh mắt ít nhiều có chút ủy khuất, Lý Thanh Tuyết quay đầu nhìn anh ta, mùng 3 qua đây ăn cơm có vấn đề gì?

Tô Cảnh Vũ không dám nói có vấn đề.

Vương Thục Phân mặc kệ con gái, nói với Tô Cảnh Vũ: “Cảnh Vũ, ngày mai cháu qua đây ăn cơm? Cả nhà cùng nhau ăn cơm tất niên, ăn xong lại cùng Thanh Tuyết đi chúc Tết người lớn tuổi.”

“Cảm ơn thím, mai cháu sẽ tới đây.” Tô Cảnh Vũ lập tức nói.

Sau khi Tô Cảnh Vũ đi rồi, cha Lý Thanh Tuyết là Lý Phong Lệ nói với vợ: “Em làm gì vậy, sao lại kêu nó qua đây ăn cơm tất niên.”

“Không được sao? Em thấy Cảnh Vũ rất tốt, anh nhìn xem, rất xứng với Thanh Tuyết, tình huống nhà bên kia em cũng đã hỏi qua, nếu nói phú quý thì không đến mức, nhưng những thứ này nhà chúng ta đều có, Thanh Thụ có anh và cha em với mấy người chú Cung chú Trương chiếu cố, tiền đồ tất nhiên sẽ không kém anh, không cần Thanh Tuyết phải liên hôn, gả cho người con bé thích là được, dù sao em cũng vừa ý với Cảnh Vũ. Hơn nữa Cảnh Vũ có chỗ nào kém, mới tuổi này đã là doanh trưởng, không phải anh còn có chiến hữu bên kia sao sao, kêu bọn họ chiếu cố chút, Cảnh Vũ sau này chưa chắc đã kém hơn anh, anh xem nó có sủng Thanh Tuyết, một ánh mắt của Thanh Tuyết nhìn qua nó cũng không dám nói gì, chính là người sợ vợ." Vương Thục Phân nói xong lời cuối cùng, còn có chút muốn cười.

Thanh Thụ chính là anh cả của Lý Thanh Tuyết, đi theo con đường của cha mình.

Lý Phong Lệ cũng có chút buồn cười, ông ấy quả thực cũng rất vừa lòng với Tô Cảnh Vũ, nếu không cũng sẽ không cam chịu như vậy, cho nên không nói nhiều lời khác.

Tô Cảnh Vũ không biết suy nghĩ của cha mẹ vợ tương lai, nhưng lúc trở về liền nói với cả nhà: “Thím, Tình Tình, ngày mai cơm tất niên không cần chuẩn bị phần của cháu, cháu qua nhà họ Lý ăn.”

Bà Đường cười nói: “Vậy được, không chuẩn bị phần của cháu.”

Tô Tình cũng chế nhạo nhìn về phía anh hai mình, nói: “Đây là con rể rốt cuộc có thể chính thức tới cửa gặp cha mẹ vợ?”

Trên mặt Tô Cảnh Vũ mang theo ý cười, mặc kệ em gái mình trêu chọc, nhìn về phía mấy người Vệ Thế Quốc, nói: “Hôm nay muốn đi tắm rửa xoa bóp hay không?”

Sau đó Vệ Thế Quốc, Tô Cảnh Quân, cùng với mấy người Tô Thừa Nghĩa, Tô Thừa Lễ, Tô Thừa Trí qua đây ăn Tết đều đi cùng nhau.

Tô Tình chờ bọn họ xoa bóp về, lúc này mới nói chuyện bà Tô gọi điện thoại tới một lần với anh hai.

“Ông bà nội bên kia, cả cha mẹ đều cảm thấy, anh và Thanh Tuyết có thể đính hôn trước, còn chuyện kết hôn, vậy có thể chờ sau này lại nói, anh hai cảm thấy sao?” Tô Tình nói.

Tô Cảnh Vũ cảm thấy sao? Anh ta đương nhiên cảm thấy tốt, không thành vấn đề!

Nhưng chuyện này phải hỏi Lý Thanh Tuyết, một mình anh ta không làm chủ được.

Tô Tình ngầm nói với Vệ Thế Quốc: “Còn chưa có kết hôn đâu, liền thành tên sợ vợ, một chút chủ kiến cũng không có, cái gì cũng nghe Thanh Tuyết, kêu hướng đông không dám hướng tây, kêu hướng tây không dám hướng đông, đây vẫn là anh hai em sao? Sao em cảm thấy anh ấy và trước kia như hai người hoàn toàn khác nhau.”

“Đúng không, có người trong lòng đều sẽ thay đổi, không phải em từng nói anh không giống trước kia sao.” Vệ Thế Quốc nói.

Tô Tình thấy anh nói rất vô tâm, nhưng bản thân cô lại xao động một chút, có người trong lòng đều sẽ thay đổi.

“Anh thay đổi chỗ nào. Sao em không cảm thấy.” Tô Tình hừ hừ.

Vệ Thế Quốc đang dỗ Dương Dương và Nguyệt Nguyệt ngủ, nghe vậy nhìn cô cười một cái, sau đó tiếp tục xoay người dỗ Dương Dương và Nguyệt Nguyệt, kể chuyện trước khi ngủ cho hai anh em bọn họ.

Hai anh em đều nghe rất nghiêm túc, sau đó lần lượt mơ màng sắp ngủ.

Vệ Thế Quốc dỗ bọn họ ngủ rồi, lúc này mới ôm vợ qua đây.

Tô Tình làm bộ làm tịch giãy giụa, nhỏ giọng nói: “Làm gì vậy, đêm nay không được chạm vào em.”

Từ ngày 24 anh đến Bắc Kinh, ban đêm cô chưa từng được ngừng nghỉ, đầu sói này chưa có lúc nào thỏa mãn, rất siêng năng.

Vệ Thế Quốc thỏa mãn nói: “Vợ à, thân thể em thật mềm.”

Vừa nói còn vừa động thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận