Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 502. Miệng chê nhưng thân thể lại thành thật 4

Chương 502. Miệng chê nhưng thân thể lại thành thật 4

Cũng may rất nhanh đã nhận được điện thoại của Vệ Thế Quốc gọi đến đây, bọn nhỏ được bà nội mang ra ngoài, ông nội cũng không ở nhà.

Chỉ có Tô Tình và chị Lan, chị Lan ở phòng bếp làm điểm tâm, Tô Tình một mình trong phòng nói chuyện với Vệ Thế Quốc.

Vệ Thế Quốc cũng cảm nhận được ngữ khí buồn bã ỉu xìu kia của vợ mình, cười nói: “Vợ à, nhớ anh sao?”

“Không có đâu.” Tô Tình phủ nhận: “Cuối năm nay mới có thể đến nữa?”

“Phải.” Vệ Thế Quốc cũng cực kỳ lưu luyến, còn phải tới cuối năm đấy, chỉ là hiện tại anh đã bắt đầu nhớ vợ.

Tô Tình không nói chuyện, trong lòng thở dài.

“Vợ à, năm nay anh sẽ tranh thủ cố gắng.” Vệ Thế Quốc nói.

Tô Tình cười nói: “Tiền của anh đều để ở chỗ em, anh muốn cố gắng như thế nào, tiền vốn còn sao.”

Trước đó cô muốn dùng tiền của anh để tiền sinh tiền, nhưng sau đó lại nghĩ thôi vậy, để trong tay anh có ít tiền, muốn làm gì cũng có thể tùy thời lấy ra.

Cô muốn làm gì có thể mượn ông bà, ông bà thực sự có tiền.

Nhưng anh vẫn để hết tiền lại, sợ cô không có tiền dùng, tổng cộng 3000.

Đều là năm trước anh kiếm được, vẫn là trừ đi số tiền mua nhà trả lại cho cha mẹ cô từ trước, nam nhân này kiếm tiền cũng thật sự lợi hại, lá gan cũng thật sự lớn.

Cô dám đánh đố, chú ba cô nhất định sẽ không làm như anh.

“Năm nay anh còn có thể kiếm càng nhiều hơn.” Vệ Thế Quốc cười nói.

Tô Tình nói: “Đừng quá mệt mỏi, bọn em bên này tiêu dùng không nhiều.”

Vệ Thế Quốc hàn huyên một hồi với vợ, lúc này mới cúp điện thoại, hôm nay mùng 8, mùng 9 ngày mai liền khởi công, nhưng bởi vì muốn chở hàng hóa đi nên không tới, cho nên lùi lại một ngày.

Cũng chính là mùng mời mới lại ra xe.

Vệ Thế Quốc không đợi ở nội thành, trực tiếp liền lái xe xuống nông thôn, đi tìm Uông Dũng.

Uông Dũng đã chuẩn bị không ít hàng hóa tốt, bởi vì có một nơi tiêu thụ tốt như Vệ Thế Quốc, trời lạnh tuyết lớn bọn họ cũng vào núi sâu săn thú!

Vệ Thế Quốc thu một đám hàng hóa, quay xe đến bên chỗ chị cả, mang một phần quà năm mới đã chuẩn bị tốt cho chị cả.

Quả phụ Trần rất vui, vừa kêu đứa bé nhà bên cạnh đi đến nhà ai gọi con dâu con trai và cháu trai cháu gái, vừa pha nước đường cho Vệ Thế Quốc, nói: “Thế Quốc à, con trở về từ Bắc Kinh lúc nào?”

Năm trước Vệ Thế Quốc xuống nông thôn tới cũng có nói, biết là tới Bắc Kinh ăn Tết.

“Ngày hôm qua cháu quay về, hôm nay vốn nên ra xe, nhưng có chút việc trì hoãn, nên xuống nông thôn xem trước.” Vệ Thế Quốc nói.

“Mợ Gia Đống và em trai em gái họ cũng khỏe sao?” Quả phụ Trần nói.

“Đều khỏe, hoàn cảnh bên kia cũng rất không tồi.” Vệ Thế Quốc gật đầu.

Một chốc lát sau, Trần Mặc và Vệ Thanh Mai đều đã trở lại, hai vợ chồng mang bọn nhỏ tới nhà người ta.

Mấy anh em Trần Gia Đống, Trần Gia Lương, Trần Gia Châu chạy về trước, ở ngoài cửa liền nhìn thấy ô tô lớn.

“Cậu!” Ba anh em rất vui, vào nhà liền thấy cậu.

Vệ Thế Quốc cười cười, bế Trần Gia Châu cười nói: “Ăn Tết xong lớn hơn rồi.”

“Năm trước em mang qua đây nhiều thịt như vậy, bọn nó có thể không lớn sao.” Thanh âm của Vệ Thanh Mai truyền vào.

Vệ Thanh Mai vừa dứt lời, đã cùng Trần Mặc tiến vào.

“Mấy đứa nói chuyện đi, mẹ đi nấu cơm.” Quả phụ Trần nói, nói xong liền vào phòng bếp.

Vệ Thanh Mai vừa thấy đám thịt trên bàn, lập tức nói: “Thế Quốc, sao em lại mang nhiều đồ qua đây như vậy.”

Năm trước em trai mình qua đây, tặng một cái chân heo, đến năm sáu cân, còn có một khối mỡ lớn, mới năm mới, lại cầm nhiều như vậy qua, đều không cần tiền sao.

Vệ Thế Quốc nói: “Không nhiều, cũng chỉ có mấy cân, đều là thịt khô, ăn từ từ không có việc gì.” Sau đó cho cháu trai cháu gái mỗi người một bao lì xì.

Vệ Thanh Mai lại mắng anh một trận, tiêu tiền phung phí.

Trần Mặc hỏi: “Thế Quốc, bao giờ chú quay về?”

Vệ Thanh Mai cũng vội hỏi em trai: “Tình Tình và Dương Dương, Nguyệt Nguyệt như thế nào? Ở Bắc Kinh bên kia có quen không? Tiền có đủ hay không, chị nghe nói chi tiêu ở thành phố lớn rất nhiều.”

Lần trước chị ấy định đưa tiền cho em trai, kêu mang qua cho em dâu, ra ngoài trong tay có tiền thì trong lòng sẽ không hoảng hốt, cô hiểu đạo lý này, nhưng em trai không muốn.

“Đủ, cũng đều tốt, chị và anh rể không cần lo lắng.” Vệ Thế Quốc gật đầu.

Còn móc ví tiền ra, ví tiền là vợ mua cho anh, bên trong còn có ảnh chụp gia đình của cả nhà,, lấy ra cho chị anh xem: “Chị xem đi.”

Vệ Thanh Mai nhìn cháu trai cháu gái mình, rất vui, cười nói: “Lớn lên càng thêm đáng yêu, Tình Tình cũng vậy, càng ngày càng đẹp, lúc này em đi qua, Dương Dương và Nguyệt Nguyệt còn nhận ra em không.”

“Em là cha chúng nó, chúng nó đương nhiên nhận ra.” Vệ Thế Quốc cười nói.

“Đúng rồi, lúc nào em ra xe, sao còn rảnh lại đây? Em có rảnh sao không ở bên kia bên Tình Tình nhiều chút?” Vệ Thanh Mai nhìn em trai nói.

“Vốn hôm nay muốn ra xe, nhưng hôm nay hàng hóa chưa đưa đến, ngày mai ra xe.” Vệ Thế Quốc liền nói.

Vệ Thanh Mai nói: “Vào nhà với chị, chị nói vài câu với em.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận