Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 508. Thời gian trôi thật nhanh 1

Chương 508. Thời gian trôi thật nhanh 1

"Đã nói rồi, còn nói ông ta muốn làm cùng với cậu. Ông ta không có bí quyết như cậu." Thẩm Tòng Quân nói.

"Tôi sẽ không làm với ông ta, những người khác cũng vậy. Nhưng Tòng Quân, giữa tôi và cậu tôi sẽ không nói những chuyện vô nghĩa đó. Tôi thật sự có phương thức riêng của mình. Cậu có muốn tham gia không? Tôi sẽ chia đôi lợi nhuận cho cậu, cậu làm không?" Vệ Thế Quốc nhìn anh nói.

Thẩm Tòng Quân vừa nghe liền thấp giọng nói: “Cậu quả nhiên có lá gan không nhỏ." Sau đó nhanh chóng gật đầu: "Làm, sao lại không làm chứ?

Vệ Thế Quốc gật đầu nói: "Vậy ngày mai tôi dẫn cậu đi một chuyến, vừa làm quen đường, vừa làm quen người."

Vệ Thế Quốc thiếu nhân lực, rất thiếu.

Sau khi hợp tác một năm vào năm ngoái, Uông Dũng mới nói cho anh biết đã nuôi một đàn lợn trên núi, sắp đến ngày xuất chuồng rồi.

Còn hỏi anh là có ăn không. Nếu ăn, hơn ba mươi con lợn dự định sẽ cho anh hết, ngoài hơn ba mươi con lợn gần giống nhau này, còn có một đám lợn vừa và nhỏ đang nuôi lấy thịt.

Vệ Thế Quốc đương nhiên muốn ăn, nhưng mấu chốt là lợn không giống với những thứ khác, một khi đến lúc xuất chuồng thì phải xuất chuồng, nếu không mỗi ngày phải tốn bao nhiêu lương thực để cho ăn?

Nhưng mà nói thật là năm nay rất bận rộn, cho nên Vệ Thế Quốc từ lâu đã muốn phát triển các mối quan hệ của mình, chỉ khổ nỗi là không đủ nhân lực.

Người duy nhất anh có thể tin tưởng là cậu ba Tô Hữu Vinh, mối quan hệ của ông ấy với các đồng nghiệp cựu chiến binh cũng rất tốt. Nhưng rốt cuộc thì thời gian ở chung lại ngắn, loại chuyện này ông ấy không thể hùn vốn với đồng nghiệp,

Nếu anh không làm thì đồng nghiệp cũng sẽ làm, cho nên đã ăn khớp với nhau, nhưng loại chuyện này với Uông Dũng thì sẽ phải ngồi tù, thậm chí còn có thể mất đầu, cho nên anh sẽ không làm với đồng nghiệp của mình.

Không sai, sau khi đoàn xe trống một vị trí, anh liền nghĩ đến Thẩm Tòng Quân, cũng muốn kéo Thẩm Tòng Quân cùng làm.

Về phần cậu ba Tô Hữu Vinh, thôi quên đi, cậu ba quá thành thật, loại chuyện này nhất định sẽ dọa đến ông ấy, hơn nữa cậu ba cũng không cần phải làm chuyện này.

Bây giờ trong đoàn xe ai mà không ngưỡng mộ Tô Hữu Vinh. Có tổng cộng năm đứa con trai thì bốn đứa đang học đại học, ba đứa ở Bắc Kinh, đứa lớn đang ở thành phố này. Tương lai sẽ xuất hiện, đến lúc đó sẽ là cục diện gì?

Cho nên cậu ba thật sự không cần mạo hiểm. Vệ Thế Quốc trước nay cũng chưa từng đề cập với cậu ba, nhưng cậu ba lại đến nhắc nhở anh, dặn anh phải giữ lấy chủ tâm.

Vệ Thế Quốc đều biết rõ, trong lòng anh cũng tự có tính toán nên trước nay chưa từng nói qua.

Nhưng những người khác không thể, Thẩm Tòng Quân lại có thể, hơn nữa là vô cùng có thể.

Vệ Thế Quốc đưa Thẩm Tòng Quân đến, Uông Dũng nhìn thấy Thẩm Tòng Quân còn sửng sốt một lát, sau đó cũng rất cảnh giác.

So với các trang trại lợn trên núi, những loại mua bán khác có thể nói là quy mô nhỏ, dù sao mạng sống của bản thân và gia đình đều nằm ở trang trại lợn đó, có thể không cẩn thận sao?

"Đây là đồng hương của tôi, tên là Thẩm Tòng Quân, lúc trước đã từng nhập ngũ. Sau khi ra quân, tôi đã giới thiệu cậu ấy vào đoàn xe của tôi." Vệ Thế Quốc giới thiệu với Uông Dũng.

Uông Dũng nghe xong, cảnh giác chỉ còn lại hai phần, nhưng cũng không lập tức đưa Vệ Thế Quốc và Thẩm Tòng Quân đến trang trại lợn trên núi mà là trao đổi vài thứ khác với Vệ Thế Quốc, nói rằng không cần lo lắng, lợn vẫn có thể nuôi lại.

Thực tế là, cần phải kiểm tra tình hình của Thẩm Tòng Quân trước, sau đó mới cân nhắc.

Vệ Thế Quốc biết, chỉ là dẫn đến để xem mặt và làm quen một chút.

Sau khi lái xe chở Thẩm Tòng Quân, Vệ Thế Quốc đưa Thẩm Tòng Quân đến mang lâm sản đem bán, một vào một ra, Vệ Thế Quốc đã kiếm được hai trăm đồng.

Anh rút ra hai mươi đồng đưa cho Thẩm Tòng Quân, Thẩm Tòng Quân ngây ra nói: "Sao lại đưa tiền cho tôi?"

"Đây gọi là người thấy cũng có phần." Vệ Thế Quốc nói, cũng còn có một tên khác là phí giữ kín miệng, đây là quy định.

Thẩm Tòng Quân cũng phục hồi tinh thần lại, cười nói: "Được rồi, cái này tôi nhận." Trong lòng cũng đầy nhiệt tình.

"Quê nhà tuy rằng không tồi, nhưng điều kiện ở quê nhà cũng chỉ có như vậy. Muốn thế hệ sau sống tốt hơn thế hệ trước chúng ta còn phải nỗ lực, đón vợ con đến đây, còn quê nhà mỗi dịp tết về một chuyến là được." Vệ Thế Quốc nói.

Thẩm Tòng Quân đồng ý, nhưng cũng nói: "Hộ khẩu không phải là chuyện dễ dàng, nhà cửa cũng không dễ."

"Chúng ta cố gắng kiếm tiền. Nhà ở tôi sẽ nhờ mẹ vợ lưu ý giúp, còn hộ khẩu của vợ con cậu, không khó, chỉ cần cậu muốn chuyển đến tôi sẽ giúp cậu hoàn thành thủ tục. Sau này con cái sẽ lớn lên ở thành phố, sẽ còn tiến xa hơn chúng ta, con đường này, chúng ta là đàn ông phải trải đường cho chúng thật tốt. Cậu thấy sao?" Vệ Thế Quốc nói.

Thẩm Tòng Quân nghiêm túc gật đầu, nói: "Cậu nói đúng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận