Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 509. Thời gian trôi thật nhanh 2

Chương 509. Thời gian trôi thật nhanh 2

Tô Tình học ở Bắc Kinh thật sự không biết Vệ Thế Quốc có năng lực tẩy não mạnh như vậy, gần đây cô thật sự bận tối mắt tối mũi.

Chuyện trong trường quá nhiều, bởi vì cô là lớp phó, có rất nhiều việc cần cô ra tay giúp, cũng cần phải tổ chức.

Bên cạnh đó năm nay Tô Tình cũng dự định bắt đầu thiết kế trang phục, địa điểm đã được chuẩn bị tốt, chính là nhà của ông Cung bà Đường bên cạnh Đại học Bắc Kinh.

Tiền thuê nhà của người thuê đã được hoàn lại không ít, sau đó mời người ta đi, tổng cộng đã mua ba cái máy may, mời ba công nhân nữ đã nghỉ hưu may quần áo, tất cả đều là những kiểu do Tô Tình thiết kế.

Lý Thanh Tuyết đều thích những kiểu quần áo do cô làm, nhưng những thứ đó đều không đủ bán ở bên ngoài.

Nhưng Tô Tình rất kiên trì vào thị hiếu đương thời, trước tiên là làm như vậy, còn phía sau đến khi có chính sách mới rồi nói lại cũng không muộn.

Dương Dương và Nguyệt Nguyệt đã đến tuổi đi mẫu giáo, ở bên kia khu chung cư lại có một nơi, hai anh em trước mắt đều đến lớp mẫu giáo kia để học.

Bọn trẻ thích ứng rất tốt, lớp mẫu giáo đó cũng không tồi, luôn có ý thức đề phòng, sẽ không tùy tiện giao trẻ cho người không quen biết đưa đi.

Đương nhiên giá cả cũng rất cao, cần mười lăm đồng học phí, ở xã hội đương thời thật sự là trường học quý tộc trong số các lớp mẫu giáo.

Ông Cung vẫn rất thích đi dạo ở phố đồ cổ, rất thích mua đồ ở đây, không biết là thật hay giả, nhưng sở thích của ông cụ Tô Tình chưa bao giờ quản.

Phòng khám của bà Đường cũng đã được mở, gần đây có ai không thoải mái đều sẽ đến tìm bà, trẻ em bị sốt hay gì đó đều phải đến chỗ bà, độ phổ biến cực kỳ cao.

Vào dịp năm mới Vệ Thế Quốc đến, nhìn thấy vẻ ngoài đoan đoan chính chính của Vệ Thế Quốc, mọi người thật sự cảm thấy vô cùng tốt.

Việc hai ông bà không nhận con ruột, ngược lại nhận thân với con nuôi cũng trở nên dễ hiểu hơn.

Rốt cuộc, từ sau khi biết hai mảnh đất được trao cho con nuôi, Cung Tuấn Tài và Giang Mai thật sự đã không còn đến đây nữa.

Bỏ đi những thứ thị thị phi phi này, vẫn còn một chuyện khác rất đáng lo ngại, chính là ở ký túc xá của bọn họ, bụng của Thẩm Lệ đã lớn lên được ba tháng rồi.

Tính toán thời gian, thời điểm mang thai chính là vào lúc trở về ăn tết, nhưng mang thai cũng không sao, đầu năm nay người mang bụng lớn đi học cũng không phải không có.

Nhưng phản ứng nôn nghén của Thẩm Lệ rất nghiêm trọng, tuy rằng Thẩm Lệ nói là bình thường, ba đứa lúc trước cũng vậy, nhưng đám người Tô Tình, Lý Thanh Tuyết đều rất lo lắng cho cô.

Bởi vì tất cả mọi người đều ở cùng ký túc xá, quan hệ cũng thật sự rất tốt, thấy cô uống một ngụm nước cũng có thể buồn nôn, có thể không lo lắng sao?

Hôm nay, Tô Tình mang một hộp canh gà của chị Lan nấu đến cho Thẩm Lệ, Tô Tình chia ra một phần rồi mang lại cho Thẩm Lệ uống.

Thẩm Lệ thật vất vả uống hết canh gà, rồi nhanh chóng ăn ô mai để đè xuống cảm giác buồn nôn, sau đó thở dài nói: "Tình Tình, phản ứng ốm nghén của chị có lẽ phải kéo dài cả một thai kỳ. Em nói xem chị có cần phải tạm nghỉ học để sinh đứa nhỏ này rồi lại trở về đi học không?"

Lúc trước sinh con cũng là như vậy, thật sự nôn nghén cả một thai kì, ở quê không ít người nói cô yếu ớt, nhưng mà chồng cô lại vô cùng thông cảm, không ít khi chuẩn bị đồ ăn tốt cho cô.

Hiện giờ đang mang thai, cô thật sự có chút nhớ chồng mình.

Tô Tình cũng thở dài nói: "Lúc chị trở về sao lại không chú ý một chút chứ." Lúc này mang thai quả thật khó khăn.

Nếu không phải vào những ngày tết cô phát hiện em trai mình và Chu Kiều Kiều đã ăn trái cấm rồi thì sao lại trực tiếp đi qua xách lỗ tai cảnh cáo chứ. Bây giờ vẫn còn đang đi học đấy.

Thẩm Lệ rất xấu hổ, thật sự không nghĩ nhiều như vậy, cũng cảm thấy bản thân hẳn là sẽ không mang thai, dẫu sao sinh đứa ba lâu vậy rồi mà vẫn không có thai, tưởng là sẽ không sinh được nữa.

Vì vậy, cô nói với Trần San San sử dụng biện pháp tránh thai, nhưng bản thân lại quên mất. Trái lại chồng cô lúc ấy đã nói, nếu mang thai thì phải làm sao, vẫn tiếp tục đi học sao.

Cô nói nếu mang thai thì cứ sinh thôi, nhưng cũng chưa chắc đã mang thai.

Hai người xa nhau lâu như vậy, tất nhiên là tình cảm nồng nhiệt như lửa. Thế là sau khi đi học lại mới phát hiện, thật sự mang thai rồi.

"Tạm nghỉ học cũng không phải là biện pháp tốt. Bây giờ thai vẫn còn nhỏ, không thì chị bảo anh rể đưa bọn nhỏ chuyển hộ khẩu đến đây? Đến Bắc Kinh sinh sống?" Tô Tình nói.

"Chuyển hộ khẩu không dễ như vậy." Thẩm Lệ ngây người ra.

"Nếu chị muốn thì vẫn có thể, tốn một ít tiền là chuyển đến được. Nhưng nếu đến đây, e là anh rể không có công việc để làm." Tô Tình nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận