Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 510. Thời gian trôi thật nhanh 3

Chương 510. Thời gian trôi thật nhanh 3

Nói đến chuyện mang thai năm nay, thật sự không phải chỉ có Thẩm Lệ, sau khi anh cả trở về Bắc Kinh đi học không lâu, mẹ cô gọi điện đến, nói chị dâu Đỗ Hương đã mang thai.

Cũng là mang thai vào lúc anh cả về nhà ăn tết, tính cả Minh Diệp và Minh Hiên thì đã là đứa thứ ba rồi.

Mà suy nghĩ của Đỗ Hương chính là, muốn hỏi ở Bắc Kinh có quan hệ gì không, dù sao thì địa vị của chú hai ở đây cũng không thấp, chị ấy rất muốn chuyển đến.

Chị ấy muốn cả gia đình được đoàn tụ đông đủ.

Đối với chuyện này bà Tô không có ý kiến, Tô Tình đương nhiên phải đi hỏi thăm, đích thực là có quan hệ, vẫn là có quan hệ với nhà họ Trương bên kia.

Đỗ Hương có thể đến đây nếu muốn, quà và tiền bên này sẽ chuẩn bị, nhưng Thẩm Lệ chắc chắn sẽ phải tự trả tiền, cô chỉ có thể cung cấp mối quan hệ này.

Thẩm Lệ hai mắt sáng lên, lại có chút lo lắng: "Muốn chuyển hộ khẩu cho cả nhà qua đó, e là tốn không ít tiền nhỉ?"

"Chị dâu em cũng muốn chuyển, em đưa một phong bì 200 đồng, hai bình rượu ngon và hai điếu thuốc tốt." Tô Tình nói.

Thẩm Lệ biết giá này cũng coi như rất thấp rồi, nếu không có quan hệ cũng chưa chắc có thể, cô biết chuyển từ quê lên thành phố đều phải mất không dưới năm trăm, Tô Tình có thể nói ra con số này quả thật đã làm hết sức rồi.

"Chị sẽ nói chuyện với anh ấy, nếu có thể chuyển đến thì thật không thể tốt hơn." Thẩm Lệ nói.

"Chị Lệ, anh rể đến đây không tìm được việc, sợ là anh ấy không đợi được. Vấn đề này chị cũng phải suy nghĩ kĩ lại." Tô Tình nói.

"Lần trước chúng ta ra ngoài không phải thấy có người xách cái giỏ này đi bán cái gì sao? Hạt dưa ngũ vị của anh rể em rang vừa ngon vừa thơm. Đồ ăn vặt ở quê chị đều là của anh ấy làm, đến lúc đó bảo anh ấy bán hạt dưa cũng được! "Thẩm Lệ nói.

"Bán hàng rong cũng không tồi, nhưng lại phải ra mặt, anh rể có thể làm được không?" Tô Tình hỏi.

"Có thể làm được, chị bảo anh ấy làm gì thì anh ấy làm cái đó. Anh ấy là một kẻ ngốc nghếch, sẽ không lo đến chuyện mặt mũi, chỉ nghĩ đến việc có thể kiếm chút tiền nuôi bọn trẻ được không." Thẩm Lệ cười.

Lần trước, cô viết thư về kể lại chuyện mang thai cho chồng, chồng cô cũng nhanh chóng viết thư trả lời lại, tuy rất vui nhưng sau đó cứ luôn do dự, còn hỏi có muốn bỏ đi không.

Anh cũng lo cô chỉ có một mình không thể tự chăm sóc bản thân.

Tô Tình cười nói: "Vậy chị hãy nói chuyện kĩ lại với anh rể."

Không lâu sau Thẩm Lệ đưa tiền cho Tô Tình, muốn nhờ Tô Tình giúp, tổng cộng đã đưa ba trăm đồng. Sau khi Tô Tình giúp chuẩn bị tốt hộ khẩu, còn lại hai mươi đồng đã trả lại cho Thẩm Lệ.

"Chị Lệ, đừng từ chối. Giao tình giữa chúng ta không cần đến những thứ hư vô này. Anh rể và bọn trẻ sẽ đến, vừa đến là cần phải có chỗ đứng vững chắc, thuê nhà hay cái gì cũng cần tiền." Tô Tình nói.

Thẩm Lệ thật sự cảm động nói: "Tình Tình, những thứ khác chị cũng sẽ không nói, nhưng ân tình này chị nhớ kĩ."

Tô Tình cười.

Chồng con của Thẩm Lệ cuối tháng sáu sẽ đến. Thẩm Lệ tự mình đi thuê nhà. Những việc này Tô Tình sẽ không xen vào, vì Đỗ Hương cũng sắp đến.

Nhà bên này phòng rất nhiều, đều rất rộng rãi, đương nhiên Đỗ Hương không phải thuê phòng sống một mình, hơn nữa chị ấy sống một mình mọi người cũng không yên tâm.

Ông Cung và bà Đường cũng nói chuyển đến đây sống rất tốt, đông người náo nhiệt, những phòng đó cũng còn trống nên cứ trực tiếp chuyển vào nhà ở là được.

Mẹ Tô rất xúc động, cũng hỏi đúng ngày Tô Cảnh Vũ được nghỉ phép. Đến tháng bảy, cả hai người đều xin nghỉ, đưa Đỗ Hương và hai đứa cháu trai cùng nhau đến Bắc Kinh.

Lần này họ đến đây cũng là để đính hôn cho con trai, nhà họ Lý đã đồng ý đính hôn trước, vậy cứ đến tổ chức đính hôn rồi nói tiếp.

Tô Cảnh Vũ vui đến mức muốn bay lên.

Chỉ là thời gian nghỉ phép có hạn, hai ngày sau khi đính hôn anh chỉ có thể quay về.

"Tết năm nay anh có thể đến không?" Lý Thanh Tuyết hỏi lúc tiễn anh đến nhà ga.

"Anh sẽ tranh thủ đến!" Tô Cảnh Vũ lập tức nói.

"Nếu không đến được anh cũng không cần miễn cưỡng. Đến lúc đó em xem thử có thời gian không, tới đó gặp anh cũng được." Lý Thanh Tuyết nói.

Tô Cảnh Vũ nhìn ánh mắt của vợ sắp cưới, nồng nhiệt đến mức hận không thể nuốt toàn bộ cô vào trong.

"Em tự mình đến đây không an toàn, hơn nữa phải mất ba ngày đi tàu, quá lâu." Tuy rằng Tô Cảnh Vũ hy vọng vị hôn thê sẽ tới gặp mình, cuối cùng cũng làm những đồng đội đó ghen tị chết, nhưng mà thật sự quá lâu, đi tàu lửa cũng phải mất ba ngày.

"Để sau đi, đến lúc đó để em họ đưa em đến đó là được." Lý Thanh Tuyết nói.

"Được." Tô Cảnh Vũ dịu dàng đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận