Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 511. Thời gian trôi thật nhanh 4

Chương 511. Thời gian trôi thật nhanh 4

Lần này xa nhau, Lý Thanh Tuyết so với lần trước càng không muốn, trạng thái tinh thần sa sút mấy ngày liền.

Tô Tình cười nói: "Chị dâu, có phải nhớ anh hai rồi không?"

Lý Thanh Tuyết bị cô thình lình gọi một câu chị hai, ngượng ngùng đến đỏ mặt.

"Cậu đừng gọi chị hai." Lý Thanh Tuyết nói.

Tô Tình cười nói: "Hôm nay cậu có về nhà ăn cơm không? Chị Lan mua rất nhiều thịt bò về, vừa đúng dịp ăn lẩu bò."

Lý Thanh Tuyết gật đầu, đi cùng cô.

Nhưng ở bên ngoài trường học lại nhìn thấy Đổng Quan Lân lái một chiếc xe nhỏ đi qua, trước ánh mắt của bao người, đón Giang Ngọc Trân một bộ tư thái thục nữ đi.

Tô Tình và Lý Thanh Tuyết đều không có biểu hiện dư thừa. Nhưng thực sự Đổng Quan Lân đã viết cho Tô Tình một bức thư tình. Cô cảm thấy vô cùng buồn nôn, trực tiếp xé rồi ném vào thùng rác, đúng là một con chuột chết tiệc, chẳng trách lại không có duyên phận với Lý Thanh Tuyết.

Không phải người đi chung đường, làm sao có thể đi cùng nhau được?

Hai người về đến nhà lớn bên này, Đỗ Hương đang cho Minh Hiên ăn cơm, còn Minh Diệp đã đến lớp mẫu giáo với Dương Dương và Nguyệt Nguyệt.

"Về rồi à?" Đỗ Hương thấy các cô trở về, cười nói.

"Chị dâu." Tô Tình và Lý Thanh Tuyết cùng gọi to, sau đó cùng đến trêu Tiểu Minh Viễn.

Gen của nhà họ Tô thật sự không chê vào đâu được, trong đám trẻ này không có một đứa nào không đáng yêu.

Tiểu Minh Hiên cũng cười với họ, ăn xong cơm rất nhanh, sau đó đi chơi với chó và ngắm chim.

Sau khi đến đây, ba mẹ con đều thích ứng rất nhanh.

Có lẽ là bà Tô đã dặn dò qua, đương nhiên trong lòng Đỗ Hương cũng tự có tính toán, sau khi đến đây sẽ phụ giúp việc nhà, nhưng cũng không có việc gì để làm, cái chính là chăm sóc ba mẹ con họ và đứa trẻ trong bụng thật tốt là được.

Việc nhà đã có chị Lan rồi. Giặt giũ, nấu ăn, lau nhà, rửa bát, mua thức ăn... chị Lan đều rất siêng năng, không có lúc nào lười biếng.

Đương nhiên, tiền lương của Tô Tình trả không thấp, đãi ngộ cũng tốt, chẳng hạn như mỗi tháng chị Lan đều được nghỉ hai ngày để về nhà, mỗi lần Tô Tình đều bảo chị làm một ít bánh ngọt và điểm tâm mang về cho bọn trẻ.

Ở chung với chị Lan cũng rất vui vẻ.

Vì vậy chị Lan rất quý trọng công việc này, cũng không muốn bị đổi mất. Sau khi Đỗ Hương đến, căn bản không để Đỗ Hương nhúng tay vào chuyện của mình, trái lại Đỗ Hương cũng không thể hoàn toàn chăm sóc tốt bọn trẻ, đều là chị Lan giúp đỡ.

Tô Tình hỏi: "Chủ nhật anh cả được nghỉ rồi. Đến lúc đó chị dâu có muốn dẫn Minh Diệp và Minh Hiên đi chơi với anh ấy không?"

"Anh cả em nói muốn đưa bọn chị đến Thiên Môn." Đỗ Hương mỉm cười.

"Vậy thì đi, cả những nơi khác nữa, đều có thể đến xem một chút." Tô Tình gật đầu.

Buổi trưa ba cái đầu củ cải nhỏ đi học về, là được ông Cung đón về.

Cả nhà cùng nhau ăn cơm, bà Đường hỏi thăm bụng của Đỗ Hương, Đỗ Hương nói: "Thím yên tâm, cháu không có phản ứng gì."

Lý Thanh Tuyết nói: "Bà nội Đường, nôn nghén là do cái gì gây ra? Như thế nào sẽ nôn nghén? Chị Lệ ở ký túc xá của bọn cháu cũng đang mang thai, nhưng bây giờ vẫn thường nôn ra."

Bà Đường nói: "Tình trạng này cũng bình thường thôi, đều là do thể chất cả, có người nôn nghén, có người không. Tình Tình lúc đó bụng rất lớn, nhưng lại chưa từng nôn nghén, cháu đừng lo."

Câu đừng lo này nói ra, làm Lý Thanh Tuyết cũng có chút ngại ngùng.

Đỗ Hương nhìn dáng điệu giai nhân khuynh thành của cô, không khỏi có chút hâm mộ và tự ti.

Tối thứ bảy Tô Cảnh Văn đến. Buổi tối Đỗ Hương đi ngủ, cô thở dài nói: "Thanh Tuyết thật xinh đẹp, Kiều Kiều cũng thế. Chỉ có em, bộ dạng bình thường không có gì đặc biệt."

Tô Cảnh Văn tránh bụng của cô, ôm cô nói: "Cục cưng để ý chuyện này làm gì, hình thức cũng chỉ là bên ngoài. Trong lòng anh, cục cưng là tốt nhất."

Trên mặt Đỗ Hương hiện lên nét cười: "Anh chỉ biết nói ngọt để dỗ em."

"Có phải dỗ ngọt không trong lòng em cũng không biết sao, đều từ tận đáy lòng anh, cục cưng của anh chính là xinh đẹp nhất." Tô Cảnh Văn nói.

Tâm trạng Đỗ Hương đã trở nên tốt lên, Tô Cảnh Văn hỏi cô: "Sống ở đây thế nào, có quen không?"

"Quen, chú Cung và thím Đường đều tốt, Tình Tình cũng rất quan tâm em, Minh Diệp và Minh Hiên cũng không ồn ào, việc nhà lại có chị Lan, không có gì cần em lo cả. Anh cũng không cần nhớ em." Đỗ Hương nói.

Tô Cảnh Văn nói: "Vậy thì tốt rồi. Đợi đến lúc tốt nghiệp sẽ bố trí công việc. Anh là sinh viên, cũng sẽ được bố trí ký túc xá, tới lúc đó sẽ đón mẹ con em đến. Trước mắt vẫn còn phải ở đây làm phiền thêm vài ngày. Chỗ nào cần tiêu tiền thì em đừng tiết kiệm."

"Ừm, em biết rồi." Đỗ Hương dựa vào lồng ngực anh, trong lòng rất thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận