Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 512. Danh lợi song thu 1

Chương 512. Danh lợi song thu 1

Ngày hôm sau, Tô Cảnh Văn đưa Đỗ Hương và Minh Diệp, Minh Hiên cùng nhau ra ngoài, đi chơi một ngày.

Mà bản thân Tô Tình cũng nhanh chóng nhận được điện thoại từ Vệ Thế Quốc.

"Vợ, hiếm khi em là người đầu tiên tiếp điện thoại của anh." Vệ Thế Quốc cười.

Tô Tình cười nói: "Bây giờ anh đang ở đâu?"

"Ở Quảng Châu." Vệ Thế Quốc đáp.

"Sao lại đi xa vậy?" Tô Tình hỏi.

"Bộ Vận chuyển có một số hợp tác với bên này, để bọn anh đến vận chuyển linh kiện."

"Mở mang kiến thức đúng không?" Tô Tình cười.

"Ừ." Vệ Thế Quốc rất cảm khái, sau khi đến đây mới phát hiện trước kia thật sự là ếch ngồi đáy giếng

"Kiềm chế một chút đấy." Tô Tình nhắc nhở.

"Anh biết mà. Vợ, có nhớ anh không?" Vệ Thế Quốc hỏi.

"Tối qua em mơ thấy anh." Tô Tình nói.

"Mơ thấy anh thế nào, có phải là cá nghịch nước không?" Vệ Thế Quốc cười.

"Không biết xấu hổ." Tô Tình cười mắng.

Hai người nói chuyện xong rồi cúp điện thoại, Tô Tình cũng cảm khái, năm nay đã trôi qua hơn nửa năm rồi, thời gian trôi thật là nhanh.

Hiếm có được ngày chủ nhật như hôm nay, Tô Tình cũng đưa Dương Dương và Nguyệt Nguyệt ra ngoài chơi.

Ngày hôm sau cô mới quay lại trường, nhưng lại gặp Trần San San, cô ta vừa ra khỏi ký túc xá của bọn họ.

Gặp Tô Tình và Lý Thanh Tuyết, cô ta cũng chỉ liếc nhìn hai người rồi mặt không biểu cảm rời đi.

Tô Tình khẽ cau mày, cùng Lý Thanh Tuyết đi vào liền nhìn thấy Triệu Tiểu Châu.

Sắc mặt Triệu Tiểu Châu còn có chút lúng túng, bộ dạng hơi tức giận, nhìn thấy bọn họ trở lại lúc này mới cười nói: "Chị Tình, chị Thanh Tuyết, hai người đã về rồi."

Lý Thanh Tuyết gật đầu, Tô Tình hỏi: "Chị vừa thấy Trần San San ở cửa, sao cô ta lại tới?"

Từ khi Trần San San dọn ra khỏi đây, coi như là đoạn tuyệt quan hệ với ký túc xá, năm nay lại có một người mới chuyển đến, cũng không quen thuộc với ký túc xá lắm, cũng là một người đơn độc, giao tình cũng tàm tạm.

Nhưng cũng không có tiếp xúc gì với Trần San San, cô ta cũng chưa từng trở lại, lúc này gặp phải, đương nhiên phải hỏi một chút.

Triệu Tiểu Châu không hề giấu giếm, nói: "Chị ta đến tìm em vay tiền, nhưng em không cho mượn. Số tiền lúc trước mượn em chị ta còn chưa trả đấy!"

Lời này không sai, trước đây có quan hệ tốt với Trần San San, nên Triệu Tiểu Châu cũng cho cô ta mượn tiền, cô ta vay trước sau hơn năm mươi đồng, mãi đến giờ còn chưa trả.

Nhưng hôm nay cô ta lại đến vay tiền, Triệu Tiểu Châu làm sao có thể cho vay được?

Tuy nhiên, Trần San San cũng nói rất khó nghe, cô ta vốn nói như thế này: "Không phải chỉ vay của cô năm mươi đồng thôi sao, chừng đó với cô không phải chỉ là chút tiền nhỏ à? Chút tiền đó cô cũng không chịu cho mượn, sao cô lại nhẫn tâm như vậy chứ?"

Triệu Tiểu Châu tức giận đến đỏ mặt, cái gì gọi là không cho vay tiền chính là nhẫn tâm, chính là keo kiệt? Tiền của cô, cô còn không thể tự mình làm chủ à?

Cuối cùng đương nhiên chính là tan rã trong không vui.

"Người như chị ta, cho dù có tiền em cũng sẽ không cho vay nữa. Số tiền trước kia cho chị ta mượn em cũng không cần!" Triệu Tiểu Châu nói.

Trần San San này quả thật là nhân phẩm có vấn đề. Lúc trước khi ở ký túc xá, mấy người các cô có ai chưa từng khuyên cô ta, hơn nữa cô ta đã bị tên cặn bã Lý Tường kia làm tổn thương bao nhiêu lần rồi?

Thậm chí trên hồ sơ đều vì Lý Tường mà để lại vết nhơ, đời này cũng không rửa sạch được.

Nhưng khi chuyển ra khỏi ký túc xá thuê nhà bên ngoài, cô ta vậy mà vẫn ở chung với Lý Tường.

Cũng không phải nói là ở chung với Lý Tường, mà là vương vấn không dứt được Lý Tường.

Bạn gái thật sự của Lý Tường là Giang Ngọc Châu, người ta là bạch phú mỹ, gái quê như Trần San San không thể so được.

Còn nữa, Lý Tường đối với cô ta lại có thái độ như thế nào? Quả thật không xem cô ta như một con người, mà là giống gái điếm gọi thì đến đuổi thì đi...

Nhưng Trần San San cứ như bị ma xui quỷ khiến, chưa từng muốn tách ra, thậm chí ra ngoài thuê nhà còn giữ liên lạc với Lý Tưởng.

Đương nhiên, mọi người trong ký túc xá đều không quan tâm đến chuyện của Trần San San, nhưng trong lớp có một bạn học khác là người ở nơi này, gia đình sống cùng khu với Trần San San, thường ngày lui tới đương nhiên sẽ gặp.

Người ta liền nói với Triệu Tiểu Châu, Triệu Tiểu Châu cũng về ký túc xá nói lại chuyện này, nhưng thái độ của mọi người đều rất rõ ràng, chính là không muốn phản ứng với Trần San San nữa, cô ta thích đắm mình trong trụy lạc thì cứ để cô ta đắm mình.

Mọi người đều đã là người trưởng thành rồi, đều đã từng đấy tuổi, không ai nợ cô ta, cô ta muốn như vậy ai mà quản được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận