Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 513. Danh lợi song thu 2

Chương 513. Danh lợi song thu 2

Đối với chuyện này, Tô Tình và Lý Thanh Tuyết cũng không có ý kiến khác, bởi vì không muốn nói về chuyện của Trần San San.

Chính mình không xem mình là một con người, ai có thể quản được? Còn tình nguyện xen vào giữa Lý Tường và Giang Ngọc Châu, đó là chuyện của cô ta.

Sau khi Thẩm Lệ và Trương Huệ trở về, Triệu Tiểu Châu cũng nói với họ.

Trương Huệ không có biểu hiện gì, Thẩm Lệ lại thở dài một hơi, nhưng không nói gì.

Bởi vì cô ấy cũng là phụ nữ, thật sự không thể hiểu được suy nghĩ và cách làm của Trần San San.

Rõ ràng biết đó là hố sâu nhưng vẫn cố chấp nhảy vào. Tuy mới vào học được một năm rưỡi nhưng đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra với cô ta. Theo như cô biết, hai đứa nhỏ đã không còn, cô ta bị Lý Tường làm nhục như vậy còn chưa đủ sao?

Nhưng Trần San San không chỉ đơn giản muốn bỏ hai đứa nhỏ, lần này đến vay tiền Triệu Tiểu Châu, thật ra cũng là cần tiền đi đến bệnh viện phá thai.

Không sai, Trần San San lại mang thai lần nữa, đứa trẻ cũng là con của Lý Tường.

Cho dù sau lần trước bị Giang Ngọc Châu tát trước mặt mọi người đến mức phải sinh non, Lý Tường vẫn chưa cắt đứt với cô ta, mà cô ta cũng không phản kháng được Lý Tường như cũ.

Khi gã đến để tiêu khiển, gã muốn làm gì cô ta đều phải nghe theo. Cô ta biết gã đang trút hết cơn giận từ Giang Ngọc Châu lên người cô ta, nhưng cô ta không thể phản kháng được. Cho dù bị gã lấy dây thừng trói lại bắt cô ta phải sủa như một con chó, cô ta cũng phải giàn giụa nước mắt bắt chước chó mà sủa, để thỏa mãn sở thích biến thái của gã.

Lần này Trần San San tự mình uống thuốc sinh non, không biết là phương thức cổ truyền do ai nói, sau khi uống thuốc đứa nhỏ trong bụng đã không còn, trực tiếp chảy rất nhiều máu, nếu không phải có người đi ngang qua nhìn thấy đưa cô ta đến bệnh viện, e là phải chết trong con hẻm nhỏ trên đường về nhà rồi.

Trong bệnh viện, tuy Trần San San đã được cứu sống nhưng cũng được bệnh viện thông báo rằng đời này sẽ không bao giờ mang thai được nữa.

"Đời này không thể mang thai được nữa sao?" Trần San hai mắt vô thần nói.

Không phải điều đó có nghĩa là, cả đời này của cô ta coi như đã bị hủy hoại, coi như hoàn toàn xong đời rồi?

Cô ta muốn giết Lý Tường, nhất định phải giết Lý Tường!

Ý nghĩ này hiện lên trong đầu Trần San San rất rõ ràng, nhưng cô ta biết hiện tại không được, vẫn chưa phải lúc!

Vì vậy, khi Lý Tường đến nhà thuê của cô ta một lần nữa, Trần San San có thể nói là dường như đã thông suốt trong một đêm.

Không còn nhàm chán giống như đầu gỗ trước đây nữa, mà là thủ đoạn chồng chất làm Lý Tường sáng cả mắt.

"Lý Tường, anh đừng không cần em. Đời này em cũng chỉ có anh là người đàn ông duy nhất. Em không cần thứ gì khác. Em chỉ muốn làm tình nhân của anh cả đời. Chỉ cần anh nhớ em, anh có thể đến bất cứ lúc nào, em cũng sẽ không đi làm phiền anh và Giang Ngọc Châu. Nhưng một tháng anh phải chia cho em vài ngày, có thể không?" Trần San San dịu dàng như nước nói, thậm chí còn hạ thấp tư thế của mình xuống như vậy.

Điều này vô cùng thỏa mãn tâm lý đàn ông của Lý Tường, cũng làm gã rất thoải mái. Gã còn hiếm khi nói: "Em sớm hiểu chuyện như vậy, không cần bày ra bộ dạng đó thì anh sao có thể làm đau em được? Lúc trước làm cho em chịu uất ức rồi, sau này anh sẽ không như vậy nữa, biểu hiện của em hôm nay thật sự không tồi."

"Anh thích không? Nếu thích em sẽ lại hầu hạ anh, em rất nhớ anh." Trần San San mềm yếu nói.

Bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời như vậy, đương nhiên khiến Lý Tường vô cùng hài lòng.

Thật lòng mà nói, nếu không phải Giang Ngọc Châu có tiền, làm sao gã có thể nhẫn nại hầu hạ cô ta như một con chó được? Mặc dù giữ người trong tầm tay là không sai, nhưng Giang Ngọc Châu vẫn coi gã như một con chó.

Mà Trần San San ở đây, đối xử với gã giống như ngày đó, dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn gã, dùng điệu bộ yếu ớt không thể tự lo liệu dựa vào gã. Điệu bộ như vậy cho dù Trần San San cái gì cũng kém so với Giang Ngọc Châu, nhưng điểm này vẫn làm Lý Tường thấy rất được an ủi.

Sau đó, mỗi khi có thời gian rảnh gã liền đến chỗ của Trần San San, còn thường xuyên hơn một chút so với trước đây, mà lần nào Trần San San cũng có thể làm gã hài lòng trở về.

Nhưng Lý Tường không biết rằng dưới đầu giường của Trần San San đã đặt một con dao, một con dao được mài sắc bén và sáng choang.

Chuyện giữa Trần San San và Lý Tường không ai có hứng thú, dù sao thì thời gian học tập quá căng thẳng, tân sinh viên từ khóa này đến khóa khác cũng đều đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận