Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 52. Ấn tượng của anh vợ 1

Chương 52. Ấn tượng của anh vợ 1

Gen của nhà họ Tô đều không thấp, cha Tô cao một mét bảy mươi lăm, ở niên đại này của ông mà có thể cao như vậy, tuyệt đối không coi là người lùn, mẹ Tô cũng cao một mét sáu mươi lăm cho nên một đại gia đình đều không lùn.

Tô Tình coi như đứa trẻ lùn nhất trong nhà, một mét sáu mươi sáu, nhưng không còn cách nào khác, ai bảo cô là con gái kia chứ?

Ví dụ như trước mắt, một người thân cao một mét tám mươi hai như Tô Cảnh Văn xách một cái túi đứng ở trên ruộng, mặc trên người đồng phục làm việc màu xanh da trời mang tính đánh dấu của người ở thời đại này, ngũ quan của anh ta hơn người, phong thái hiên ngang, lại nghênh đón rất nhiều ánh mắt.

Trước khi tới cũng đã tưởng tượng qua cảnh nông thôn cằn cỗi, nhưng cũng không ngờ lại cằn cỗi và nghèo khổ tới mức này, ở những chốn thế này em gái anh ta làm sao mà có thể chịu được? Cũng không phải là anh có cảm giác ưu việt như người ở bậc cao hơn tới từ trong thành, mà là bởi vì nơi này thật sự quá nghèo.

Anh ta ngồi máy cày thuận đường tới đây, bởi vì sau khi hỏi đường đúng lúc gặp được, cho ít tiền rồi ngồi tới, máy cày chở anh ta tới trấn trên rồi chuyển hướng lái đi chỗ khác, tự anh ta đi tới đại đội Trường Giang.

Liền thấy em gái anh ta đang ở trong thôn.

Mặc dù trong lòng có một chút chua xót nhưng nghĩ một chút cũng là do con nhóc kia tự tìm, chẳng trách được ai hết, không phải chính bản thân cô muốn đi theo Bùi Tử Du xuống thôn quê sao, vốn là em tư tới.

Em tư là con trai, chịu khổ một chút cũng không có gì, cô là một cô con gái mà cũng đòi về nơi thôn quê, cản cũng không cản được, trái lại bây giờ thì hay lắm!

Trên mặt Tô Cảnh Văn tao nhã lịch sự, trong lòng lại hùng hùng hổ hổ, nhưng vẫn nhanh chóng thu lại dáng vẻ, sau đó đi tới chỗ một bác gái đã nhìn anh từ nãy giờ, nói: “Bác ơi, xin hỏi nơi này là thôn Giang Hà của đại đội Trường Giang phải không?”

“Đúng thế, đây chính là đại đội Trường Giang, cậu là?” Người được hỏi là Mã đại nương, Mã đại nương nhất thời lên tinh thần, chẳng lẽ đây là lãnh đạo xuống tuần tra thăm thú ư?

“Vậy chắc là không sai rồi, bác ơi, bác là người thôn này ạ? Tôi tới để tìm người, em gái tôi về quê, tôi tới thăm con bé.” Tô Cảnh Văn vừa nói vừa mở cái túi lấy một gói kẹo sữa ra, lấy mất viên nhét vào trong tay Mã đại nương.

“Ai yo, sao lại khách sáo như thế kia chứ. Cậu tới tìm ai? Trong thôn chẳng có ai là tôi không biết cả, cậu tới đây thăm người thân đó à?” Mã đại nương nói.

Vốn bác ấy muốn từ chối, nhưng được Tô Cảnh Văn nhét vào tay, cười nói: “Vâng, tôi tới thăm người thân.”

“Thế em gái cậu tên là gì vậy?” Mã đại nương không từ chối được, cũng chỉ xấu hổ nhận lấy, nhìn gương mặt này của Tô Cảnh Văn, đầy không nhịn được nghĩ tới Tô Tình, bật thốt lên: “Không phải là cậu là anh của thanh niên tri thức Tô - Tô Tình chứ?”

“Đúng vậy!” Tô Cảnh Văn tiến sát lại bác ấy.

Mã đại nương nhất thời vui sướng: “Ai yo, thảo nào tôi thấy cậu trông sao mà quen mắt thế, các cậu thật không hổ là anh em, đều đẹp như nhau cả, không còn gì để chê!”

Tô Cảnh Văn khách sáo nói: “Bác, em gái cháu không hiểu chuyện, ở nhà bị nuông chiều sinh hư, lần này tới thôn này sợ là khiến người trong thôn loạn lên không ít.”

“Không loạn thêm, không loạn thêm đâu, cậu không biết bây giờ thanh niên tri thức Tô chịu khó thế nào đâu.” Mã đại nương nói.

“Nên xưng hô với bác thế nào đây ạ?’ Tô Cảnh Văn nói, lời nói em gái mình chịu khó này anh ta coi như đang khách sáo, người chủ mà bình tương đổ cũng không nâng thì chịu khổ nỗi gì?

Lúc này Mã đại nương mới nhớ ra, nói: “Xem kìa, tôi quên béng mất không giới thiệu với cậu. Nhà chồng tôi họ Mã, mọi người đều gọi tôi là Mã đại nương, chú hai tôi chính là đại đội trưởng, cũng coi như chú của Thế Quốc. Thế Quốc chính là chồng của thanh niên tri thức Tô, cũng chính là em rể của cậu. Nhưng mà bây giờ cậu ấy và đại đội trưởng đều đang làm việc ở phía đằng trước kia, có hơi xa, trời nóng thế này tôi cũng không dẫn cậu đi, đợi đến khi bọn họ tự trở lại đi. Cỏ cho heo tôi cũng xong hết rồi, nếu không thì tôi dẫn cậu đi qua tìm thanh niên tri thức Tô?” Mã đại nương vô cùng nhiệt tình nói.

“Em gái tôi đang làm việc ở đâu vậy ạ?” Tô Cảnh Văn liền hỏi. Ngoài miệng thì hỏi như thế, nhưng anh ta cảm thấy em gái anh ta chắc chắn đang lơ là công việc.

Nhưng khi thấy Tô Tình đeo một cái gùi ngay ngắn nhặt phân trâu khô, trên mặt cũng vì lau mồ hôi chảy ra mà bẩn nhem nhuốc, Tô Cảnh Văn suýt chút nữa không thể nhận ra đây chính là cô em gái ưa sạch sẽ thích đỏm dáng đó của mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận