Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 520. Đánh tơi bời 4

Chương 520. Đánh tơi bời 4

Tốc độ cùng kỹ thuật của anh và các đồng nghiệp đã xuất ngũ tuyệt đối không phải thứ mà người khác có thể so sánh được, từ đầu đến cuối bọn họ đã bán được hai kiện hàng hóa, sau đó mới trở về, không ngờ cũng coi như là nhanh lẹ.

Hôm qua đã về Bộ Giao thông Vận tải một chuyến, nhưng sau đó có nói muốn mượn xe để chở phân bón hóa học cho quê nhà, đoàn xe cũng phê duyệt nên anh mới lại lái xe đi tặng một đàn heo.

Mấy con heo này của Uông Dũng đều đã bị anh ta còn có Thẩm Tòng Quân ra tay, lúc này đây Thẩm Tòng Quân không hề đi về phía nam, anh ấy và một tài xế chịu trách nhiệm vận chuyển hàng hóa gần đây, không ít những con heo này đều là Thẩm Tòng Quân tìm cơ hội ra tay.

Lợi nhuận thì theo phân phối trước đây của Vệ Thế Quốc, Thẩm Tòng Quân không có ý kiến.

Dù sao anh ấy cũng thấy thoải mái, trực tiếp đi đến sau đó bán ở chỗ Vệ Thế Quốc đưa cho là được, giá cả đều do Vệ Thế Quốc thương lượng.

Hơn hết nếu làm vậy, anh ấy cũng kiếm được nhiều tiền.

Về phần khi nào thì những người vận chuyển khác trở về, chuyện này không liên quan đến Vệ Thế Quốc bọn họ.

Tô Tình nói: "Khi nào thì nghỉ?"

"Còn chưa rõ, nhưng năm nay hẳn là sẽ muộn hơn năm ngoái, hai ngày nữa phải bắt đầu vận chuyển than đá." Vệ Thế Quốc nói.

Tô Tình nói: "Thật sự là nghỉ chẳng được bao lâu cả."

Vệ Thế Quốc cười, nói: "Làm tài xế là như vậy, phía trên có thứ gì thì bọn anh vận chuyển thứ đó."

Sau đó một người can đảm như anh sẽ xem thử có thể lấy được lợi ích về cho mình từ đấy không.

Chẳng hạn như lúc này đây, anh thật sự cố lấy được hầu bao cho bản thân.

Nhưng Vệ Thế Quốc vẫn chưa biết hiện giờ vợ anh kiếm được bao nhiêu tiền, vẫn chưa biết bản thân mình vất vả cực nhọc kiếm được những đồng này còn không bằng vợ mình kiếm được trong mười ngày.

Bây giờ quả thật Tô Tình kiếm được rất nhiều tiền.

Trong hợp đồng ký kết với Trương Thắng Toàn biểu thị rất rõ ràng, chỉ cần có dùng đến mẫu bản thảo thiết kế của Tô Tình thì đều phải trích phần trăm.

Mà trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ tủ quần áo trong các trung tâm mua sắm ở Bắc Kinh đều trưng bày đầy các kiểu quần áo giống với ‘Lý Thanh Tuyết’, mức độ bùng nổ là có thể thấy được.

Trích phần trăm mà Tô Tình lấy được không thấp, hơn nữa thị trường kinh tế sôi động như vậy, sao có thể kiếm ít tiền?

"Anh đừng quá mệt mỏi, năm nay em buôn bán cũng lời không ít tiền, đã gửi vào sổ tiết kiệm rồi." Tô Tình nói.

"Không cần gửi, vợ, em muốn mua gì thì mua, muốn ăn gì thì ăn, không cần để dành tiền." Vệ Thế Quốc sợ cô đối xử tệ với bản thân, nói.

Tuy rằng hiện tại Tô Tình quả thật kiếm được nhiều tiền, cô gái mạnh mẽ đã sớm bộc lộ tài năng, nhưng ở bên Vệ Thế Quốc, Tô Tình vẫn muốn làm cô gái nhỏ được yêu thương và che chở.

Sau khi hai người tán gẫu, bà Đường mới đến tiếp chuyện.

Vệ Thế Quốc lại tán gẫu qua điện thoại với mẹ nuôi mình.

Bà Đường cười nói: "Tình Tình nói đúng đấy, ở ngoài không cần quá mệt mỏi, bên này không thiếu tiền, cũng xài không hết."

Ngay trước đó vài ngày, con dâu còn cho bà một chiếc nhẫn vàng, không chỉ bà, ông cụ cũng có một cái, là một cặp với nhau.

Vì biết cửa hàng quần áo lấy trích phần trăm lợi nhuận được nhiều tiền, cho nên hai người già bọn họ cũng không từ chối, chỉ cười rồi nhận lấy.

Vệ Thế Quốc nghe nói thế cũng nở nụ cười, hàn huyên một hồi lâu, lúc này mới cúp điện thoại với mẹ nuôi mình.

Nhưng bà Đường cũng không nói dối, lần trước thầy Trương đến đây có nói cô con dâu này của bọn họ đầu óc sao lại giỏi giang như thế, thật sự là kỳ tài kinh doanh bẩm sinh, còn nói lợi nhuận trích phần trăm của hiện tại là cầm đến mềm nhũn tay.

Chỉ cần là chủ ý của cô thì không có chuyện không tốt, quả nhiên xưởng may năm nay như thể có thêm một con suối bên cạnh chiếc giếng cổ mang không khí trầm lặng, cuồn cuộn không ngừng mang đến dòng suối trong, mang đến một sức sống hoàn toàn mới cho cả xưởng may.

Làm cả nhà máy đi lên, cũng làm các thợ may có được tinh thần phấn chấn.

Bởi vì làm việc ở xưởng may cũng là chuyện rất có sĩ diện, xưởng may của bọn họ chính là xưởng may đầu tiên sản xuất quần áo cùng loại với ‘ Lý Thanh Tuyết’, những xưởng may khác cùng lắm cũng chỉ là hợp tác với nhà máy của họ mà thôi.

Tất nhiên, quy mô như vậy tự nhiên sẽ động chạm đến lợi ích của những người khác, nhưng không ai lại dám động đến xưởng may này, vì nó thuộc sở hữu của nhà nước, là đơn vị của chính phủ, không phải của tư nhân.

Hơn nữa cho dù là của tư nhân, chỉ cần dưới tên của Trương Thắng Toàn, người nào dám động đến một cái thử xem? Anh cả của ông ta chính là lãnh đạo của cục cảnh sát chỗ đấy, còn có mối quan hệ bên kia của Lý Thanh Tuyết, và những thứ mà chú hai của nhà thiết kế Tô Tình đang làm, mạng lưới quan hệ của thầy Cung và mấy người già bọn họ thật là khủng bố!

Ai dám đến mạo phạm chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận