Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 527. Cảm xúc miên mang 2

Chương 527. Cảm xúc miên mang 2

Trong đó nguyên nhân chủ yếu là, bởi vì thật sự không nghĩ tới những trang phục cô thiết kế ra, còn có phương thức tiêu thụ kia thật sự nổi như vậy.

Bây giờ TV cũng chưa được phổ cập, chỉ là phàm là nơi có TV đều sẽ vây đến trong ngoài đều là người, sao có thể không nhìn thấy quảng cáo?

Mọi người truyền nhau, quần áo ‘Lý Thanh Tuyết’ mặc quả thật là một nhãn hiệu lưu hành.

Cùng với những phương thức kinh doanh đó của Tô Tình, Trương Thắng Toàn cảm thấy, nếu hợp tác với cô, mình tuyệt đối có thể trở thành đầu sỏ ngành sản xuất.

Tô Tình cười nói: “Nếu anh hai Trương đã nói như vậy, tôi đây cũng không thể ăn không một phần lợi nhuận này của anh, tạm thời giao toàn bộ bản thảo cho tôi thiết kế, sau này lại mời thêm nhà thiết kế chuyên nghiệp khác, nhưng ngoại trừ cái này, tôi còn có thể gánh vác vị trí giám đốc bộ phận tiêu thụ của nhà xưởng, phụ trách tiêu thụ kinh doanh, có thể san sẻ một chút áp lực cho anh hai Trương.”

Trương Thắng Toàn nghe vậy rất vừa lòng, nói: “Có lời này của cô, tôi đây yên tâm rồi!”

Nói xong chuyện này, Tô Tình liền đưa anh ta ra ngoài.

Bà Đường nói: “Có vẻ là thằng hai Trương muốn tìm Tình Tình cùng mở nhà máy hả?”

“Trên cơ bản xem như là vậy, anh ta bỏ tiền làm xưởng, con bỏ kỹ thuật, thiết kế bài viết và con đường tiêu thụ kinh doanh.” Tô Tình gật đầu.

Cho nên cô lấy bốn phần lợi nhuận cũng không cảm thấy chiếm tiện nghi, đây là phần cô nên có được.

Bà Đường nói: “Gần đây thấy con luôn ở thư phòng bận đến nửa đêm, cũng không nên quá mệt mỏi.”

Tô Tình gần đây quả thực có chút bận, bởi vì những chuyện như thiết kế bài viết này đều không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa rất nhanh sắp đến lúc ăn Tết, đến lúc đó Vệ Thế Quốc sẽ tới, một năm mới đến một lần, cô không định cố làm việc lúc anh tới.

Cho nên trước mắt liền vẽ trước những bài vẽ của năm sau ra, là tăng ca thêm giờ.

Nhưng bận cũng không chỉ có Tô Tình, Vệ Thế Quốc cũng rất bận.

Vội vàng chuyển các loại đồ vật, con đường kia của Uông Dũng bởi vì có một đối tác đáng tin như Vệ Thế Quốc, bọn họ không chỉ trực tiếp chuyển vật tư ra, mà còn nổi lên hai con đường lái buôn, cũng chính là thu các loại vật tư giá thấp từ nơi khác, sau đó kiếm một ít phí trung gian qua tay cho Vệ Thế Quốc.

Từ lần trước trở về từ phương nam, Vệ Thế Quốc liền bận việc trong thành, phụ trách vận chuyển các loại đồ vật công ty hợp tác.

Mà anh cũng vội tranh thủ thời gian mà lái xe xuống nông thôn vận chuyển mấy thứ này của Uông Dũng.

Lợi nhuận của mấy thứ này không nhỏ, mỗi tháng có thể khiến Vệ Thế Quốc nhiều kiếm thêm vài trăm đồng tiền, tuyệt đối là một số tiền khổng lồ.

Chỉ là Vệ Thế Quốc vẫn có chút không thỏa mãn, bởi vì anh phát hiện tiền vẫn không đủ nhiều, đặc biệt là muốn tự mua xe vận tải lớn chuyện hàng hóa mà nói, chút tiền này căn bản không đủ, còn lâu mới đủ.

Đúng vậy, Vệ Thế Quốc đã có tính toán tự mình mua một chiếc xe vận tải chuyển hàng hóa, anh còn đi qua nhà lãnh đạo.

Đi cùng ông cụ bảo vệ cửa, lãnh đạo là con của ông ấy, Vệ Thế Quốc mang theo lễ vật tới cửa ăn cơm.

Lãnh đạo liền nói xe của đoàn xe thật ra còn kém, chẳng qua phí tổn quá lớn, cho nên lúc này mới không có biện pháp gì.

Vệ Thế Quốc cũng chưa nói gì, nhưng anh biết, nếu chính anh có một chiếc xe vận tải, qua đây hợp tác với bộ vận chuyển, giúp bộ vận chuyển vận chuyển đồ vật, bộ vận chuyển tuyệt đối hoan nghênh.

Đây là một con đường tốt để anh mở rộng quan hệ nhân mạch, anh tin tưởng người hợp tác với bộ vận chuyển, cũng sẽ nguyện ý hợp tác với anh.

Bởi vì hiện giờ các phương diện đều chậm rãi thả lỏng hơn, anh cũng có thể thử đi làm, chỉ là không có biện pháp, tiền vẫn quá ít, không mua được xe vận tải lớn.

Sau khi chuyển xong một chuyến hàng hóa này, Vệ Thế Quốc liền thuận đường qua cục bưu chính gửi tiền vào, nhìn tổng thu vào năm nay, tổng cộng hơn ngàn đồng tiền.

Trong đó đại bộ phận đều là do qua phương nam bên kia kiếm về, bên kia thật sự quá kiếm tiền.

Ban đầu mới là bán heo, mua thổ sản vùng núi kiếm tiền.

Số tiền này hơn cả năm trước, tổng cộng cũng mới hơn một vạn.

Vệ Thế Quốc ngồi trên xe vận tải hút thuốc, Thẩm Tòng Quân rất nhanh đã chạy từ đoàn xe ra, qua đây mở cửa lên xe, nói: “Nghĩ gì vậy?”

“Tôi suy nghĩ, năm nay tôi muốn mượn cha nuôi chút tiền, tôi muốn tự mình mua một chiếc xe tải.” Vệ Thế Quốc nói.

Thẩm Tòng Quân ngây ngẩn cả người, nói: “Cậu mua xe tải làm gì, một chiếc xe tải tốn bao nhiêu tiền cậu cũng không phải không biết, hộ Vạn Nguyên táng gia bại sản cũng không mua nổi!”

Vệ Thế Quốc hút hơi thuốc: “Tôi biết quý, nhưng tôi muốn làm một mình.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận