Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 528. Cảm xúc miên mang 3

Chương 528. Cảm xúc miên mang 3

Thẩm Tòng Quân không rõ: “Vì sao phải làm một mình? Không nói đến tiền mua xe tải là một khoản lớn, chúng ta hiện giờ như vậy không phải cũng khá tốt sao?”

Mỗi tháng tiền lương cũng không ít, trừ cái này ra còn có rất nhiều khoản thu thêm.

Vợ anh ấy, Vương Mạt Lị vui đến không chịu được, bởi vì anh ấy đem toàn bộ tiền về, Vương Mạt Lị cũng thật sự không nghĩ tới còn có nhiều khoản thu nhập thêm như vậy, đây thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.

Nhà anh ấy ở không coi là lớn, Vương Mạt Lị thậm chí còn muốn lấy tiền này sửa chữa lại một chút, nhưng bị Thẩm Tòng Quân cản lại.

Thẩm Tòng Quân không muốn cả đời đều ở quê nhà, muốn tiếp tục tích cóp, tích cóp nhiều một chút, đến lúc đó nếu thích hợp thì mua một căn nhà ở nội thành, sau đó lại nhờ Vệ Thế Quốc tìm quan hệ, dời hộ khẩu vợ con qua, sau này chính là người thành phố.

Nhưng tất cả đang êm đẹp, lại không nghĩ rằng Vệ Thế Quốc vậy mà muốn tự mình mua xe tải.

“Để qua ăn Tết đã, hỏi lại xem, sợ là trong tay cha nuôi tôi không có nhiều tiền như vậy tiền.” Vệ Thế Quốc ném tàn thuốc trên bờ cát, nói.

Thẩm Tòng Quân nói: “Thật sự quá quý, lại nói chúng ta hiện tại cũng khá tốt, không cần phải mạo hiểm lớn như vậy.”

“Tôi muốn thử xem.” Vệ Thế Quốc nói, cũng hỏi Thẩm Tòng Quân: “Sau khi tôi tưn có xe, cậu muốn làm cùng tôi không? Tiền lương tính trước cho cậu, nhiều hơn hai mươi đồng tiền so với đoàn xe, cái khác lại lấy trích phần trăm, chuyện khác không dám bảo đảm, nhưng tuyệt đối sẽ không kém hơn khi cậu ở đoàn xe.”

Thẩm Tòng Quân gật đầu: “Nếu cậu thật sự tách ra làm một mình, tôi nhất định sẽ làm cùng cậu, nhưng nếu việc này cậu muốn làm tốt, nếu mệt thì sao? Như vậy nhiều tiền làm gì.”

“Mệt cũng ở xe, không mệt đến cỡ nào đâu.” Vệ Thế Quốc nói.

Thẩm Tòng Quân liền có chút bội phục, quyết đoán này cũng không phải người bình thường có thể có.

Vệ Thế Quốc còn nhìn trúng đồng nghiệp là binh ngũ đã xuất binh trước đó, nhưng còn chưa đề cập với anh ấy, cái này phải chờ anh mua xe rồi nói, không mua thì thôi.

Hơn nữa không chỉ có đồng nghiệp xuất ngũ, còn có cậu ba, anh cũng có tính toán, muốn kéo người qua.

Nhưng có chút không phúc hậu, dù sao cũng đều là tài xế già, cũng là nhân tài bộ vận chuyển bên kia cần, nếu Vệ Thế Quốc thật sự đào người đi rồi vậy không khác gì đào người của chủ cũ.

Đều từ từ làm đi, còn có đám người Vương Cương ở quê nhà có thể bồi dưỡng.

Bận bận rộn rộn, chỉ chớp mắt đã đến cuối năm.

Tô Tình hôm nay liền gọi điện thoại cho Vệ Thế Quốc.

“Khi nào qua đây, đã 20 rồi.” Tô Tình hỏi.

“Đêm nay còn phải đi một chuyến, sau đó được nghỉ mới có thể qua.” Vệ Thế Quốc nói.

Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến ạn muốn làm một mình, bởi vì thật sự là quá bận không rảnh, thời gian bên vợ con một năm cũng chỉ có mấy ngày này.

Hơn nữa mình không có xe, thật sự quá trì hoãn việc kiếm tiền, phương nam bên kia quá phát đạt, tất cả đều là tiền, anh không có xe chỉ có thể giương mắt nhìn.

Nhưng nếu mình có xe có người, anh liền có thể ngẫu nhiên dành thời gian qua Bắc Kinh thăm vợ con.

Tô Tình cười nói: “Vậy anh nhanh tới đi, em chờ anh.”

Hai vợ chồng hàn huyên một hồi, lúc này Vệ Thế Quốc mới cúp điện thoại.

Ăn cơm bên chỗ cha vợ xong liền ra xe, đêm nay phải làm đêm, thật sự là rất bận.

Nhưng cũng chỉ một đi một về, xong rồi Vệ Thế Quốc liền mượn xe bộ vận chuyển đi về quê một chuyến, cùng Thẩm Tòng Quân mang theo không ít lễ vật về quê.

Mới chuẩn bị dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa thay rèm cửa mới, liền nhìn thấy Vương đại nương và Vương San Hô cùng tới đây.

Hai mẹ con đều là tới tìm Vệ Thế Quốc dò hỏi chuyện của Tôn Toàn Tài.

“Vương đại nương à, vào trong nhà ngồi, trong nhà cũng không có gì uống, thật sự ngại quá.” Vệ Thế Quốc vẫn khách khí nói.

Vương đại nương không để ý cái này, hỏi: “Thế Quốc à, vợ cậu học đại học có bận không? Có viết thư về cho cậu không?”

“Bận thì đương nhiên rất bận, nhưng dù bận chúng tôi vẫn có thời gian liên hệ cho nhau, không viết thư, mỗi tháng chúng tôi đều sẽ gọi điện thoại.” Vệ Thế Quốc cơ bản biết mẹ con hai người tới làm gì, nói.

Sắc mặt Vương San Hô có chút cứng đờ, nói: “Toàn Tài năm nay tổng cộng viết hai phong thư về đây, lần trước một phong thư nói nó rất bận, nhưng thật sự bận đến mức không có thời gian viết thư sao?”

Trong lòng Vệ Thế Quốc nói câu nói trước đó của anh đã đủ rõ ràng rồi nhỉ, nhưng cũng nói: “Trường học khác nhau, tình huống cũng không giống, tình huống bên kia chỗ thanh niên trí thức Tôn tôi quả thực không biết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận