Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 53. Ấn tượng của anh vợ 2

Chương 53. Ấn tượng của anh vợ 2

“Anh cả?” Tô Tình thấy người thanh niên đi theo bên người Mã đại nương, gần như nhận ra ngay lập tức, nhất thời ngạc nhiên nói.

Cô rất vui mừng, nhưng Tô Cảnh Văn lại khiếp sợ, trong lòng có thể nói là ngũ vị tạp trần, em gái của mình, em gái như búp bê của mình, bây giờ lại đang nhặt phân trâu ở nông thôn?!

“Tình Tình, em...” Tô Cảnh Văn thấy bộ dạng này của cô, cổ họng cũng nghẹn lại, anh ta là một người cực kỳ tình cảm, hơn nữa bộ dáng này của em gái mình cũng thật sự quá nằm ngoài dự liệu của anh ta.

Cho tới tận khi Tô Tình giao phân trâu xong xuôi hết rồi trở lại trong sân, Tô Cảnh Văn cũng vẫn chưa thể lấy lại tinh thần từ một màn vừa nãy, bởi vì đả kích đối anh ta thật sự quá lớn, em gái anh ta lại vì việc nhặt được nhiều phân trâu như thế đi nộp được ba điểm công mà sung sướng như vậy!

Em gái anh ta có thể thảm hơn chút nữa hay không?

“Anh cả, dọc đường đi tới đây có vất vả lắm không? Anh mau đi rửa mặt đi, em rót cho anh ly nước đường để uống ngụm nhé.” Tô Tình vừa múc nước cho anh ta vừa cầm một cái khăn lông mới cho anh ta dùng, nói

Tô Cảnh Văn đi rửa mặt trước, sau đó nhận lấy nước đường đỏ đã pha xong của em gái.

Uống một ngụm nước đường ngọt lịm, lúc này Tô Cảnh Văn mới tìm lại được giọng nói của mình, nhìn em gái mình nói: “Cha mẹ cũng phải đi làm, không có thời gian nghỉ, cho nên anh liền xung phong nhận việc.” Vốn định chế giễu cô em gái này một chút, đừng tưởng anh là anh cả thì chững chạc, chững chạc phải là anh hai, anh ta không thành thục.

Vốn định chế giễu cô một hồi, nhưng mà thế này anh ta thật sự không chế giễu nổi.

“Vậy vẫn là đi làm quan trọng hơn, em ở bên này không có việc gì đâu.” Tô Tình xoa cằm nói, sau khi cô mời anh cả ngồi thì đi vào nhà múc gạo.

Nhà còn lại một ít gạo, đúng lúc buổi trưa nấu chút cơm để ăn.

Sau đó Tô Cảnh Văn cứ thế nhìn cô em gái trước kia mười ngón tay không dính nước mùa xuân lưu loát rửa nồi nấu cơm, lại nhìn cô nhanh nhảu chặt gà còn dư lại bỏ vào nồi hấp.

Cô lại ra sau nhà hái được năm sáu trái cà chua chín cùng với mấy quả dưa leo, rửa quả cà chua cho anh cả cô ăn, còn giữ lại một trái cà chua nấu canh trứng, thêm một đĩa dưa leo nữa, vậy là xong bữa cơm trưa rồi.

Nhìn em gái mình bận bịu chân không chạm đất, vừa bận rộn còn vừa hỏi tình huống của cha mẹ ở nhà, anh hai cùng với em út, trong lòng Tô Cảnh Văn đúng là bách vị tạp trần.

“Anh cả, sao anh lại không nói gì thế?” Tô Tình nói lải nhải một lúc lâu cũng chẳng nghe thấy câu trả lời của anh cả, không khỏi nhìn về phía anh ta.

Một cái nhìn này, hốc mắt của ông anh trai giàu tình cảm của cô đều đã đỏ hết lên.

“Anh cả, anh sao thế? Bụi bay vào mắt à?” Tô Tình thấy anh cả cô như thế, không nhịn được có chút chột dạ, có phải cô dùng sức mạnh quá hay không nhỉ?

Nguyên chủ chẳng biết làm gì hết, lúc còn ở nhà đúng là một cái chén cũng chẳng rửa qua bao giờ, nhưng mà cô tính toán mấy ngày nay hẳn là sẽ có người đến nhà, cô không biết là ai sẽ tới, nhưng vẫn nên để trong nhà biết cuộc sống hiện giờ của mình.

Hôm nay Mã đại nương dẫn anh cả cô tới cũng rất đúng lúc, khuôn mặt với biểu cảm như nứt ra kia của anh cả cô, cô chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Sau khi về nhà thì càng không cần phải nói, cô biết làm hết tất cả.

“Em không sao.” Tô Cảnh Văn dùng sức chớp mắt một cái, nén nỗi chua xót ngược trở lại, sau đó nhếch miệng một cái, nói: “Trước kia cũng không thấy em được việc thế nhỉ?”

“Trước kia ở nhà, em tự do phóng khoáng, bây giờ em đã lập gia đình, nào có thể tự do phóng khoáng được nữa. Nếu như ngay cả cơm em cũng chẳng nấu chút gì, sau này cháu ngoại trai hoặc cháu ngoại gái của anh sẽ ra sao đây?” Tô Tình hỏi ngược lại.

Lúc này Tô Cảnh Văn mới nhớ ra, nhìn về phía bụng cô rồi nói: “Bây giờ em cảm thấy thế nào?”

“Em không sao, anh không thấy hôm nay em còn có thể đi kiếm điểm công đó à?” Tô Tình không thèm để ý mà nói, cô thật sự không có phản ứng gì, trừ một khi dính người sẽ lập tức ngủ ngay ra thì, trước mắt những việc khác không có gì.

Tô Cảnh Văn nói: “Em rể đâu?”

“Anh ấy đi làm rồi, giờ này chắc cũng sắc tan rồi.” Tô Tình nói.

“Cậu ta có đối tốt với em không?” Tô Cảnh Văn hỏi.

Bây giờ lại lật lại nợ cũ nói cô chưa trải qua mà trong nhà đã tùy tiện gả mình đi cũng chẳng có ý nghĩa gì, ngay cả con cũng đã có rồi thì còn gì để nói nữa.

“Tốt lắm, lúc về anh hãy báo với cha mẹ một tiếng, không cần lo lắng cho em, em ở nông thôn khá lắm. Anh cũng nói với cha mẹ rằng là do em bất hiếu, nếu sau này có cơ hội, em sẽ báo hiếu bọn họ cho tốt.” Tô Tình nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận