Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 536. Vận đào hoa 1

Chương 536. Vận đào hoa 1

“Chính là ra ngoài ăn một bữa cơm với đối tác cùng anh hai Trương, chỉ là đơn thuần ăn một bữa cơm, ăn xong đưa chút quà sẽ trở về.” Tô Tình nói.

“Để anh hai Trương tự đi không được sao?” Vệ Thế Quốc hỏi.

“Em cũng phải đi.” Tô Tình nói, cô muốn mở rộng quan hệ nhân mạch của mình không tốt sao? Sau này có chuyện gì có nhân mạch cũng tiện.

“Thật sự không có gì, hơn nữa loại chuyện hợp tác này, chúng ta cũng không cần đi cầu xin người khác, đây là đưa tiền cho đối phương đấy.” Tô Tình nói.

Nếu không sao lại nói sinh ý rất dễ làm, không nhiều nhà tranh giành giống đời sau như vậy, hiện giờ rất đơn giản là mời khách ăn cơm, hơn nữa bởi vì mọi người còn chưa có ý thức về phương diện này, đài truyền hình bên kia cũng rất nguyện ý với việc đưa tiền quảng cáo.

Xem như ăn nhịp hợp tác với nhau.

Vệ Thế Quốc nhìn vợ mình, nói: “Nếu có chuyện gì, em phải nói ra trước.”

“Anh yên tâm, em biết, mấy người chú hai đều ở bên này, ai có thể khi dễ được em?” Tô Tình nói.

Vệ Thế Quốc gật đầu, nói với mẹ nuôi: “Mẹ, sang năm con định xin nghỉ việc, qua phương nam mua một chiếc xe, muốn thử làm một mình chút.”

Bà Đường cũng không quá kinh ngạc, chỉ là hỏi: “Định ra làm một mình nhưng không đơn giản, có người hay không?”

“Có, mấy anh em ở quê nhà đến lúc đó cũng sẽ cùng làm với con.” Vệ Thế Quốc nói.

“Mua xe tải lớn chuyển đồ sao?” Bà Đường nói.

“Phải.” Vệ Thế Quốc gật đầu.

“Loại xe tải lớn này cần bao nhiêu tiền? Trong tay mẹ và cha con có chút tiền, đều để vô dụng.” Bà Đường nói.

Vệ Thế Quốc cười nói: “Con vốn muốn qua đây mượn cha mẹ nhưng hiện tại đã đủ rồi.”

“Là những khoản năm nay Tình Tình kiếm?” Bà Đường cười hỏi.

“Phải.” Vệ Thế Quốc cảm khái: “Con cực khổ kiếm tiền, cũng chưa nhiều bằng vợ con.”

“Này có gì quan trọng? Vợ chồng là một, không khác biệt.” Bà Đường an ủi nói: “Loại xe tải lớn này không tiện, tính cả tiền Tình Tình kiếm, chỉ sợ cũng không đủ nhỉ?”

“Còn có khoản tiết kiệm trước đó, đã đủ mua xe.” Vệ Thế Quốc nói.

Bà Đường nói: “Làm một mình mà nói, áp lực sẽ không nhỏ, ở bên ngoài cũng không cần quá sốt ruột, làm đâu chắc đấy, chuyện Bắc Kinh bên này con không cần vướng bận, ở bên ngoài chăm sóc tốt cho mình là được.”

Vệ Thế Quốc cười nói: “Con biết.”

“Mang quà qua nhà ông Lý ông Trương bên kia ngồi đi.” Bà Đường nói.

Vệ Thế Quốc cầm thuốc lá và rượu, cùng Tô Tình đi qua, qua nhà họ Trương ngồi một lát, rồi mới qua nhà họ Lý.

Dương Dương và Nguyệt Nguyệt lập tức qua ôm cha, hai anh em cực kỳ dính cha.

Ông Lý hỏi: “Tình Tình hiện tại lợi hại như vậy, quần áo bán tốt như vậy, Thế Quốc, cháu không định ở lại hỗ trợ sao? Như vậy cả nhà cũng không cần chia lìa hai nơi.”

Ông ấy không cảm thấy hiện giờ còn thiếu một phần tiền lương kia.

Vệ Thế Quốc nói: “Chú, sang năm cháu định qua phương nam bên kia phát triển, qua trước xem.”

“Định đi phương nam? Vậy công việc thì sao?” Ông Cung hỏi anh.

“Cha, con định bán công việc đi, qua phương nam bên kia làm một mình.” Vệ Thế Quốc nói.

Bởi vì ở nhà họ Lý, ông cũng không hỏi nhiều, chờ quay về nhà mình, ông lại hỏi: “Thế Quốc, nếu con qua phương nam phát triển, sẽ không dễ dàng, con phải nghĩ kỹ.”

“Cha, con đã nghĩ kỹ.” Vệ Thế Quốc nói: “Năm nay con qua bên kia một chuyến, bên kia hiện giờ rất phát đạt, cũng cổ vũ phát triển ở phương diện này, con phải qua bên kia thử xem.”

Ông Cung cũng không ngăn cản, chỉ nói: “Cha và mẹ con có một sổ tiết kiệm không dùng đến, con cầm qua dùng đi.”

“Không cần đâu, vợ đã đưa hết tiền cho con.” Vệ Thế Quốc nói.

“Con qua đó mua xe, xe tải bao nhiêu tiền, còn có tiền nhập hàng, Tình Tình có bao nhiêu tiền trong lòng cha hiểu rõ, dù tính cả số tiền trước đó của hai đứa, cũng không đủ, con qua còn phải túng quẫn một thời gian, hiện giờ đúng là thời điểm tốt, con mang tiền qua, có thể giảm bớt không ít chuyện.” Ông Cung nói.

“Thiếu tiền cũng không nói.” Bà Đường cũng trừng mắt nhìn con nuôi một cái.

Vệ Thế Quốc cười, nói: “Vậy được, đến lúc đó cha lại cho con 3000, đến cuối năm con trả cha 6000.”

Thầy Cung xua tay nói: “3000 đủ cái gì, đều mang hết qua đi, trong nhà không thiếu tiền.”

Ông là người rất hào khí, quả thực không thiếu tiền, mỗi tháng ông ấy có 80 đồng tiền lương là cố định, còn có mua bán mấy thứ đồ cổ kia cũng kiếm kha khá, cả số tiền bồi thường lúc trước quốc gia cho cũng chưa được dùng đâu, tiền đều để ăn lãi, nhưng chút tiền lời này cũng không có bao nhiêu, lấy ra làm buôn bán rất thích hợp.

Vệ Thế Quốc tuy là con nuôi không sai, nhưng với đãi ngộ này, thật sự ngay cả con trai ruột cũng kém.

Nếu Cung Tuấn Tài biết hai người già đối với con nuôi tốt như vậy, có lẽ sẽ tức giận đến không chịu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận