Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 539. Vận đào hoa 4

Chương 539. Vận đào hoa 4

Cũng nói những việc này với Vệ Thế Quốc, từ khi hai mảnh đất được chuyển tới danh nghĩa của Vệ Thế Quốc, Giang Mai cũng không còn qua bên này quấy rầy nữa, cũng không mang con qua chơi bài cảm tình nữa.

Thực tế cỡ nào chứ?

Cái gì mà nhận sai linh tinh đều là lời vui đùa, đều hướng về phía hai mảnh đất của ông bà, không còn đất đương nhiên không có giá trị, vì thế cũng không đi nữa.

Nhưng Tô Tình biết, Giang Mai và nhà họ Giang bên kia có lẽ còn có con đường kiếm tiền khác.

Một năm gần đây, dù là Cung Như Họa hay là mấy người Giang Ngọc Trân, Giang Ngọc Châu, ở trong trường học đều là nhân vật phong vân, bởi vì có tiếng bạch phú mỹ.

Đều là loại tương đối có tiền.

Trước đó không tiêu nhiều như vậy, đột nhiên lại có, cho nên Tô Tình cảm thấy, hẳn là có con đường kiếm tiền khác, nếu không Giang Mai cũng chẳng sợ biết người đứng tên đất đã đổi, cũng sẽ không từ bỏ nhanh chóng dễ dàng như vậy.

Vệ Thế Quốc nói: “Không cần phải xen vào bọn họ, sau này hai người già đều có chúng ta dưỡng lão.”

Tô Tình gật đầu, nếu nói cả nhà kia có người tốt bụng gì thì thật không đáng tin, ngoại trừ Cung Như Thư, cô đối với những người khác không chút ấn tượng tốt nào.

Bởi vì đã 78 tuổi, sắp 80, mãi cho đến hiện tại, cô cũng chưa biết Cung Tuấn Tài trông như thế nào đâu, chưa từng thấy người.

Như vậy, Giang Mai tới nói chuyện hai người già không tha thứ sắp thành tâm bệnh của vợ chồng bọn họ, cô sao có thể tin?

Ngược lại là Cung Như Thư, cô quả thực tin tưởng cô ấy không có ý xấu, mặc kệ Cung Như Họa, Giang Ngọc Châu đi xây dựng hình tượng bạch phú mỹ thế nào, cô ấy đều bình bình đạm đạm đọc sách của mình, lớn lên rất đẹp, nhưng quần áo trên người lại rất mộc mạc, từ đầu tới cuối đều là hai ba bộ quần áo kia, cuộc sống thật sự rất tiết kiệm.

Ngẫu nhiên cũng sẽ xách một ít trái cây cho cô, kêu cô mang về cho ông bà nội, Tô Tình cũng không cự tuyệt, nhận trái cây của Cung Như Thư, trở về cũng sẽ nói với bà.

Dương Dương và Nguyệt Nguyệt mỗi người mua một món đồ chơi, Dương Dương mua xe, nó chỉ thích xe.

Nguyệt Nguyệt mua chính búp bê, còn có một bộ váy nhỏ để mặc cho búp bê.

Xong rồi mới dẫn bọn nó về nhà ăn cơm, lúc đi ngang qua cửa hàng vịt nướng, còn đi vào mua một con vịt nướng mang về nhà.

“Ông nội.” Hai anh em vừa đến nhà, liền chạy tới theo chân ông nội khoe đồ chơi.

Ông Cung cười nói: “Đã về rồi à, bên ngoài lạnh hay không?”

“Không lạnh.” Nguyệt Nguyệt lắc đầu, cô bé nói xong liền cầm búp bê về phòng, búp bê phải làm bạn với búp bê khác.

“Xe, cha mua.” Dương Dương nói.

Ông Cung cười nói: “Cha mua xe cho sao.”

Dương Dương gật đầu, nó rất thích cha.

Tô Tình nói với chị Lan: “Chị Lan, chuẩn bị cơm chiều, đã tầm này, mấy đứa Thừa Nghĩa và Cảnh Quân đều nên về rồi.”

Chị Lan gật đầu: “Đêm nay muốn ăn cái gì?”

“Giống ngày thường là được, chưng thịt khô, hầm cá, đêm nay để Thế Quốc và cha uống một chén.” Tô Tình cười nói.

“Thế Quốc, mời chú Trương chú Lý của con qua cùng uống một chén.” Ông Cung cười gật đầu.

Vệ Thế Quốc đứng dậy: “Được, con qua gọi.”

Anh liền đứng dậy qua nhà họ Trương, nhà họ Lý gia, ông Trương và ông Lý đều đồng ý, đợi lát nữa cùng qua đây ăn cơm.

Một lát sau, Tô Cảnh Quân, Chu Kiều Kiều, và mấy người Tô Thừa Nghĩa đều đã trở lại, cho dù đã nghỉ, cũng có thể qua trường học học tập, hơn nữa cũng có rất nhiều người không trở về.

“Chị, chị biết không, vận đào hoa của Thừa Nghĩa nở rồi.” Tô Cảnh Quân qua phòng bếp hỗ trợ, cười nói.

“Có ý gì?” Tô Tình khó hiểu.

“Nó ở trường học gặp một bạn học nữ của bọn em một lần, ánh mắt bạn học nữ kia cũng rất có ý tứ, em vừa hỏi mới biết, lúc trước khi bọn em ngồi xe lửa, Thừa Nghĩa và Thừa Lễ không phải gặp trộm liền hăng hái làm việc tốt sao? Cô nương kia là mất túi đựng thư thông báo, còn nhớ rõ Thừa Nghĩa, lúc này đi qua liền gặp gỡ.” Tô Cảnh Quân cười nói.

Tô Tình bừng tỉnh: “Vậy đúng là duyên phận.”

“Em thấy cô nương kia đối với Thừa Nghĩa không bình thường, còn trao đổi thông tin với Thừa Nghĩa, nói sau này thường xuyên viết thư liên lã.” Tô Cảnh Quân nói.

“Học khoa nào? Tên là gì?” Tô Tình cũng hỏi.

Đứa em họ Thừa Nghĩa này nếu muốn có đối tượng ở trường học, nơi khác cô mặc kệ, nhưng ở đại hoc Thanh Hoa mà nói, cô phải hỏi thăm tình hình một chút, nếu không lại tìm người như Trần San San, cô không cách nào ăn nói với mẹ và bà ngoại, mợ ba.

Tô Cảnh Quân cũng nói, Tô Tình tỏ vẻ đã nhớ kỹ, sau này có rảnh lại hỏi thăm, nếu tốt thì mặc kệ, nếu không tốt thì phải cắt đứt.

Mà bên ngoài, Vệ Thế Quốc còn đang chuyển lời của bà ngoại Tô và mợ bà Chu Chiêu Đệ với ba anh em Tô Thừa Nghĩa, Tô Thừa Lễ, và Tô Thừa Trí.

Ba anh em đều tỏ vẻ 囧.
Bạn cần đăng nhập để bình luận