Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 54. Ấn tượng của anh vợ 3

Chương 54. Ấn tượng của anh vợ 3

“Em dâu ơi.” Bên ngoài truyền tới giọng nói của vợ Cương Tử.

“Chị hai, chị vào đi.” Tô Tình gọi mẹ Hắc Thán là chị cả, gọi vợ của Cương Tử là chị hai.

Vợ Cương Tử bưng một cái chậu và một giỏ trứng gà nhỏ tiến vào, thấy Tô Cảnh Văn thì cười nói: “Đây chính là anh cả của em đấy à?”

“Đúng vậy, anh cả, đây là chị Cương Tử, bình thường chị ấy săn sóc em nhất, đồ tốt nhất đều là chị ấy cho em.” Tô Tình nói.

“Con bé Tình Tình không hiểu chuyện, gây thêm phiền toái cho chị dâu rồi.” Tô Cảnh Văn khom người nói.

“Khách sáo quá, khách sáo quá.” Vợ Cương Tử nói luôn miệng, cô ấy nhìn anh cả Tô một thân khí phái thì có chút không được tự nhiên, liền nói với Tô Tình: “Em dâu, đây là cá của nhà, còn đây là trứng gà chị dâu cả em mang tới, đều là chút tâm ý của các chị, tặng thêm ít đồ ăn!”

Tô Tình vội vàng nói: “Chị hai, các chị khách sáo quá đó, dùng vào đâu cho hết?”

Mí mắt Tô Cảnh Văn giật giật nhìn em gái mình đưa đẩy với cô chị dâu hàng xóm, tình cảnh này cứ như mẹ anh ấy và hàng xóm vậy...

Em gái anh ấy học chiêu này từ khi nào vậy?

Cuối cùng Tô Tình vẫn nhận cá và trứng gà lại, nhưng chưa dừng lại, sau đó Mã đại nương cũng ôm một quả bí đao lớn tới, còn có cả Vương Mạt Lỵ cũng cầm ốc đồng mà cháu gái nhà cô ấy bắt được tới...

Một đống đồ như thế này, cũng không ít đâu đấy.

Cũng khiến cho Tô Cảnh Văn thấy được nhân khí của em gái mình ở trong thôn một phen.

Lúc Vệ Thế Quốc quay lại, Tô Tình đã nấu xong thức ăn, hôm nay cơm nước rất được, thịt gà khô, cá khô, canh trứng cà chua cùng với dưa leo muối, còn có một mâm bí đao xào ớt!

Tất nhiên Vệ Thế Quốc cũng đã nghe nói, bởi vì lúc này ở bên ngoài cũng đã truyền khắp, nói là anh vợ anh tới.

Nhất là một đám các bà các bác như Mã đại nương, người nào người nấy đều thổi phồng lên tận mây xanh, nói người anh cả này của thanh niên tri thức Tô thật đúng là một người nhìn cái đã biết là người có ăn có học, nói chuyện lịch sự tao nhã, vẻ ngoài đẹp trai không nói, còn cao, vừa cao vừa điển trai, cộng với khí phái toàn thân, nếu ai mà không biết còn tưởng là cán bộ lãnh đạo từ đâu tới nữa.

Trên đường trở về phải nói là Vệ Thế Quốc cực kỳ căng thẳng, mặc dù không phải là cha vợ hay mẹ vợ của mình tới, nhưng đây cũng là anh vợ đó.

Anh cả như cha, ấn tượng của vị anh vợ này đối với anh cũng chính là ấn tượng của cha vợ mẹ vợ anh đối với anh.

Anh cũng rõ ràng, năm nay có thể đưa về anh trở về trong thành phố đi gặp mặt phụ huynh hay không, điều này phải xem ấn tượng lần này của anh vợ anh đối với anh rồi.

Vừa mới về đã thấy một thanh niên ngồi trong sân.

Vệ Thế Quốc nhìn một cái đã biết người này, tất nhiên là anh vợ anh không thể nào sai.

Tô Tình nghe thấy động tĩnh bưng thức ăn đi ra, liền cười nói: “Đã về rồi à? Đây là anh cả em, Tô Cảnh Văn.”

“Em chào anh cả.” V Thế Quốc liền quay sang cung kính chào Tô Cảnh Văn một tiếng.

Tô Cảnh Văn cũng không trả lời nhanh như thế, anh quan sát Vệ Thế Quốc từ trên xuống dưới một lần, không ngờ người em rể này còn bỏ xa một người cao như anh ấy, tướng mạo phải nói là không quá đẹp trai, nhưng cũng chẳng xấu xí chút nào, cao lớn thô kệch, đây không phải là gu của em gái anh mà.

Không phải em gái anh vẫn luôn thích cái loại hình mặt trắng nhỏ như Bùi Tử Du đó sao.

Tô Cảnh Văn liền quay sang nhìn em gái mình, Tô Tình lập tức giới thiệu: “Anh cả, đây là Vệ Thế Quốc, cũng là người yêu của em.”

Hai chữ người yêu vừa mới thốt ra, Vệ Thế Quốc có chút ngại ngùng, Tô Cảnh Văn cũng sững sờ, sau đó ném cho cô một ánh mắt hừ lạnh, rồi mới nhìn về Vệ Thế Quốc: “Lần đầu gặp mặt, chào em rể.”

Tô Tình: “...” Đây là cái cách gọi thần tiên gì vậy.

“Thời gian không còn sớm nữa, anh cả chắc là anh đói bụng rồi nhỉ? Thế Quốc, anh rửa mặt đi để chuẩn bị ăn cơm.” Tô Tình nói.

Vệ Thế Quốc liền đi tới sân sau cầm một chai rượu đi ra, đây chính là rượu ngon Mao Đài mà anh cất giấu, tổng cộng có hai chai, một chai trước đó đã đưa cho đại đội trưởng Mã, một chai tự mình giữ lại, hôm nay đúng lúc đem ra để đãi khách.

“Rượu ở đâu ra thế, sao em lại không biết?” Tô Tình kinh ngạc nói.

“Cất ở sân sau đó.” Vệ Thế Quốc cười một tiếng.

Tô Tình liền nói với anh cả của cô: “Anh cả, anh thấy không, em cũng không biết anh ấy giấu rượu ngon này đó, chắc anh ấy tiếc lắm.”

Vẻ mặt Tô Cảnh Văn hòa nhã, trái lại không phải vì một ngụm rượu, chỉ là hài lòng với thái độ của ông em rể tiện nghi này với anh ấy.

Vệ Thế Quốc làm em rể của người ta đương nhiên phải biết cúi thấp người, sau khi khui rượu liền rót cho anh vợ anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận