Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 547. Nơi Vệ Thế Quốc dụng võ 3

Chương 547. Nơi Vệ Thế Quốc dụng võ 3

“Việc này rất bí ẩn, không mấy người biết, nhưng lại không thể gạt được tôi, lúc trước quả thực là lớn bụng mới có thể gả vào nhà họ Cung, nhà họ Cung năm đó là loại gia đình gì, không phải bụng lớn cũng không có cách nào, nhà họ Giang làm sao mà trèo cao được?”

“Sau đó lại chính là Giang Mai kêu Cung Tuấn Tài tố cáo cha mẹ chồng đúng không?”

“Mặc kệ là ai kêu ai, dù sao cũng đều không phải thứ tốt đẹp gì, khó trách hai vợ chồng già sau khi trở về không nhận con.”

“……”

Không chỉ có chuyện của Giang Ngọc Trân bị hàng xóm nói, ngay cả chuyện của Giang Mai năm đó cũng bị lôi ra bàn tán.

Nhưng chuyện này lúc trước thật đúng là không có bao nhiêu người biết, hiện giờ lại đều đã biết.

Nhà họ Giang đương nhiên cũng rất rõ những việc này.

Bà Giang tức giận chất vấn cháu gái: “Sao đang êm đẹp lại chia tay với Đổng Quan Lân? Sao cháu có thể chia tay với nó?"

Giang Ngọc Trân vô cảm nói: “Bà nội, bà cho rằng cháu muốn chia tay Đổng Quan Lân sao? Nhưng cháu có cách nào, là anh ấy muốn chia tay!"

“Cháu có ngốc hay không? Cháu đã đem bản thân cho nó, nó nói chia tay liền chia tay sao? Cháu lại còn đồng ý?” Bà Giang nói.

Giang Ngọc Trân không nói chuyện.

Cô ta đương nhiên không đồng ý, nhưng mà Đổng Quan Lân lại là cao thủ chơi đàn bà, cô ta cũng không phải là người phụ nữ đầu tiên của hắn.

Lúc trước khi xảy ra quan hệ cùng hắn ở bên ngoài, không nhìn thấy cô ta chảy máu hắn ta đã hiểu rõ, nhưng hắn cũng không nói gì, cô ta còn tưởng rằng hắn không thèm để ý nhiều như vậy, dù sao cũng là người từ nước ngoài trở về, tư tưởng quan niệm sẽ tương đối thoáng.

Nhưng ai biết hắn không phải không thèm để ý, mà là không nói mà thôi.

Tới bây giờ hắn có người phụ nữ khác, đúng lúc bị cô ta bắt gặp, cho nên cô ta chất vấn, hắn cũng không do dự, trực tiếp nói chia tay.

Cô ta sao có thể đồng ý? Tỏ vẻ đã là người của hắn, sao hắn có thể bội tình bạc nghĩa như vậy?

Lúc ấy hắn cũng không khách khí, nói: “Còn giả bộ cái gì? Lúc cô làm với tôi đã không phải lần đầu, hơn nữa tôi đã duyệt qua bao nhiêu người phụ nữ, tấm thân kia của cô cũng không biết bị người ta chơi bao nhiêu lần rồi, còn giả bộ với tôi cái gì? Trong lòng tự hiểu rõ đi, chia tay còn giữ được thể diện, giữa chúng ta coi như còn chút tình cảm.”

Giang Ngọc Trân còn có thể nói cái gì? Dù trong lòng cô ta tức giận, nhưng với tình huống trong nhà lúc này, sao cô ta còn có thể lấy Đổng Quan Lân?

Cho dù không phải tình huống này, cô ta cũng không dám làm gì, nhà họ Giang không cách nào so được với nhà họ Đổng.

Cho nên chỉ có thể chia tay.

Bà Giang bực tức nói: “Cháu theo nó lâu như vậy, trong lòng thật sự không chút tính toán à? Cô cháu năm đó còn biết phải làm lớn bụng đấy, không làm lớn bụng, người đàn ông ăn xong chùi mép, sao có thể nhận người? Bà cũng đã nói với cháu, còn những loại thuốc cháu lấy về nhà đó, không phải nói là bí dược sinh con trai sao, cũng nấu cho cháu uống hàng ngày, đừng nói con trai, sao ngay cả đứa con gái cũng không thấy? Sao cháu lại vô dụng như vậy? Ngay cả mang thai đứa con cũng không làm được!”

Giang Ngọc Trân cúi đầu.

Cô ta cũng muốn mang thai, nhưng cô ta không mang được, đám thuốc của bà Đường phải nói dối là bí dược mang thai, những vị thuốc đó cũng thật sự hữu hiệu, nguyệt sự cũng bình thường hơn không ít, quy luật hơn rất nhiều.

Nhưng trước sau vẫn không có con, mỗi lần ngủ cùng Đổng Quan Lân, cô ta đều nỗ lực để mình mang thai, nhưng từ đầu đến cuối cũng chưa có.

Cô ta cũng không thể không thừa nhận, thân thể mình thật sự bị tên súc sinh ở nông thôn kia làm hỏng rồi.

“Cháu nói chuyện đi, hiện tại làm sao bây giờ, hàng xóm đều biết chuyện cháu đã là người của Đổng Quan Lân rồi, hiện tại cháu chia tay với nó, vậy sau này thanh danh cũng mất sạch, cháu muốn tìm một người trong sạch cũng không phải chuyện gì dễ dàng!” Bà Giang nói.

Giang Ngọc Trân cũng bị bà nội nói đến phiền, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.

Ở trên đường cái đi tới đi lui, bất tri bất giác liền đi tới nhà cô, cũng muốn tới tìm cô tâm sự, nhưng cô không có ở nhà.

Chỉ có dượng Cung Tuấn Tài ở nhà.

Cung Tuấn Tài bị bệnh, xin nghỉ bệnh, nhưng cũng ra mở cửa, nói: “Là Ngọc Trân à.”

“Dượng, cô cháu không ở nhà sao?” Giang Ngọc Trân hỏi.

“Không có, không biết đi đâu nữa, cháu tự xem TV đi.” Cung Tuấn Tài nói.

Nếu không sao lại nói điều kiện trong nhà rất tốt? Nhìn xem, trong nhà có cả TV rồi, hơn nữa nhà này tuy rằng không lớn, nhưng mà hoa hoa cỏ cỏ, cũng cực kỳ lịch sự tao nhã.

Không thể không nói điều kiện sinh hoạt bên này rất tốt, không giống nhà họ Giang, thật sự có một không khí khiến người ta hít thở không thông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận