Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 55. Ấn tượng của anh vợ 4

Chương 55. Ấn tượng của anh vợ 4

Chờ khi ngồi vào rồi, Tô Cảnh Văn nói: “Tình Tình ở đây đã gây thêm phiền toái cho em rể rồi.”

“Anh cả đừng khách sáo quá, em với Tình Tình là vợ chồng, sao lại nói là thêm phiền toái chứ.” Vệ Thế Quốc nói.

Tô Cảnh Văn cũng chỉ khách sáo chút thôi, nhìn anh đào rượu từ sân sau, lúc này mới nói: “Hôn sự của hai đứa cũng có hơi hấp tấp, chuyện này sau đấy nhà họ Tô mới biết được, đến tận bây giờ cha mẹ cũng chưa từng gặp em, năm nay có rảnh rang không? Đến lúc đó về ra mắt một chút.”

Nghe thấy anh vợ anh nói những lời này, dĩ nhiên trong lòng Vệ Thế Quốc vui mừng lắm, anh biết vị anh vợ này đang cho phép anh.

Anh vợ công nhận, đến khi trở về tất nhiên sẽ nói tốt cho anh.

Mà hôm nay vợ anh đã đăng ký hộ khẩu rồi, sau khi xác định Tô Tình mang thai thì lão đội trưởng Mã đã làm luôn hộ khẩu cho anh, cho nên hiện giờ Tô Tình danh xứng với thực là người của đại đội Trường Giang, không phải thanh niên tri thức về quê mà người khác gọi nữa.

Thanh niên tri thức hằng năm về quê cũng chỉ có một hai người về, nhưng đám gọi là thanh niên tri thức đó cũng tranh cướp nhau, hằng năm có thể trở về đều là nhà có điểm công cao nhất, không thể tùy tiện quyết định. Điều này đại đội Trường Giang rất công bằng, không giống như ở bên ngoài, phải đưa lễ từ rất sớm, ai đưa nhiều đưa tốt thì số người về thăm người nhà liền cho người đó.

Tất nhiên đây là nói đám thanh niên tri thức, nhưng người trong thôn cũng không cần.

Chỉ cần đưa thư giới thiệu lên cho lão đội trưởng, để thân thích trở về, đền lúc đó là có thể về rồi, nhưng phải trở về đúng với thời gian như trên thư giới thiệu, nếu không sẽ dễ dàng bị dân binh tra được và tìm ra.

Cho nên nghe anh vợ anh nói như thế, Vệ Thế Quốc lập tức nói ngay: “Anh cả, đến lúc đó em sẽ dẫn Tình Tình trở về!”

Tô Cảnh Văn hài lòng lắm, nói: “Được lắm, lúc về anh sẽ nói với cha mẹ.”

“Đừng có mải nói chuyện mãi thế, mau ăn đi, đều là đồ ăn ngon cả đó.” Tô Tình cười săn sóc.

Vì thế trong cả một bữa cơm, Tô Cảnh Văn ăn những thứ thức ăn này vào trong lòng lại không nhịn được mà nghẹn lại, anh ấy nuông chiều em gái từ nhỏ đó, khi còn bé cứ như búp bê vậy, nhưng bây giờ cũng đã biết ăn ăn, còn nấu ra đồ ăn ngon như thế!

Nếu như cha mẹ mà biết được, không biết sẽ đau lòng tới mức nào.

Tô Cảnh Văn đau lòng quá không cẩn thận ăn hơi nhiều, ợ hơi hai cái, nói: “Tình Tình, em học nấu ăn từ khi nào thế?”

“Cứ thế biết thôi.” Tô Tình hàm hồ nói: “Anh cả, em đã dọn dẹp xong phòng cho khách cho anh rồi, tối nay anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe một đêm, ngày mai rồi hẵng đi.”

“Ừ.” Tô Cảnh Văn đáp lời, uống nhiều rượu, giờ đây cũng hơi ngà ngà say rồi.

Nhưng mà anh ấy vẫn không mơ hồ tí nào, nói với Vệ Thế Quốc: “Qua nhà đại đội trưởng của mấy đứa ngồi một chút?”

“Bây giờ chắc là đang dùng cơm, để sau đi ạ.” Vệ Thế Quốc nói.

Tô Cảnh Văn gật đầu, sau đó trước hết đi vào phòng khách nghỉ ngơi, còn gọi em gái anh ấy đi vào cùng, tất nhiên là muốn trò chuyện rồi, anh ấy cũng chỉ có thể ở lại đây một đêm.

Tô Tình bước vào, hỏi: “Anh cả, anh mang theo một cái túi như thế, là mang gì tới vậy?”

Tô Cảnh Văn cũng mở túi ra ngay, đầu tiên là đưa cho cô một chiếc đồng hồ đeo tay.

Mắt Tô Tình sáng lên: “Anh cả, đây là anh cho em?”

“Lúc mua cho chị dâu tương lai của em nghĩ tới không phải em vẫn cứ lải nhải hay sao, nên mua cho em một cái luôn.” Tô Cảnh Văn nói.

“Tô Tình” đúng là luôn hằng mong muốn có một chiếc đồng hồ đeo tay, không ít vì chuyện này mà xin cha của cô, nhưng mà đều bị mẹ cô vô tình dập tắt, một nhà này trừ cô và em tư thì những người khác đều có đồng hồ đeo tay, muốn xem giờ thì cứ hỏi một chút không được sao, còn phí số tiền đó làm gì? Cho nên không cho mua, có xin thế nào cũng không cho, không thể hư vinh quá được!

Đây là lời nói nguyên gốc của mẹ Tô, nói cha Tô đã nuôi cô thành kiêu ngạo quá rồi, nhưng lời này chẳng sai chút nào, còn không phải là kiêu ngạo hay sao, nếu không sẽ không sống chết đuổi theo một người đàn ông về tận thôn quê.

Nhưng mà nhà cũng chỉ có một đứa con gái này mà thôi, ba đứa còn lại đều là con trai hết, tất nhiên cha Tô phải cưng chiều cô rồi.

“Anh cả, thế... thế này cũng tốn kém quá đó.” Tô Tình ngại ngùng nói, có chút không dám nhận, hai tay lại không nhịn được lau lau lên quần của mình.

Cảm giác hốc mắt Tô Cảnh Văn cũng đỏ lên, em gái mình trở nên không tự tin như vậy từ khi nào thế? Hôm nay ngay cả nhận đồ của anh ấy mà còn do dự chần chừ như thế, trước kia nếu mà đưa cho cô, có khi sẽ trực tiếp cướp đi, bây giờ còn không dám nhận của anh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận