Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 554. Lại một chiếc xe tải lớn 1

Chương 554. Lại một chiếc xe tải lớn 1

Chị Lan nói: “Cho dù đã lui ra, vậy cũng cần kính trọng, dù sao cũng là trưởng bối cả đời. Nhìn cha Dương Dương và Tình Tình xem, có bao nhiêu hiếu kính với chú thím? Cha Dương Dương mỗi tháng mỗi tháng đều gọi điện thoại về tâm sự với hai người, Tình Tình cũng vậy, đi ra ngoài ăn cơm cũng phải mang hai người, trong nhà muốn mua thêm thứ gì cũng hỏi hai người, đây mới là thái độ vãn bối nên có, nhưng hai vợ chồng già nhà họ Thẩm ở nhà cũng không dám ăn nói lớn tiếng, lần trước cháu đi mua đồ ăn ngang qua còn nghe được con dâu cả nhà bà ta chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.”

Bà Đường cười, nói: “Thế Quốc và Tình Tình đương nhiên không phải người bọn họ có thể so sánh.”

Chị Lan cười nói: “Chú và thím sau này rất có phúc.”

Bà Đường đương nhiên không tồi.

Tô Tình phát triển rất nhanh ở Bắc Kinh bên này, chẳng qua trước mắt cũng chỉ có hai vợ chồng Thẩm An Dân, cô còn cần những người khác tới hỗ trợ.

Chỉ là người cũng không dễ kiếm như vậy, lúc tìm người, cô còn nhìn trúng một cửa hàng không tồi để mua.

Sau đó là trang hoàng, rồi kéo người qua đây bán quần áo.

Tô Tình mỗi ngày đều bận đến chân không chạm đất, sau khi tìm đủ người, Tô Tình mới bắt đầu thanh nhàn.

Mà lúc này, cũng mới rảnh gọi điện thoại qua cho mẹ cô.

Bà Tô rửa sạch tay rồi mới nhận điện thoại, nói: “Thế Quốc hôm qua mới trở về con liền gọi điện thoại.”

“Thế Quốc trở về sao?” Tô Tình cười hỏi.

“Phải, lái một chiếc xe tải lớn trở về, mang cho bộ vận chuyển bên kia một xe hàng." Bà Tô nói.

“Vậy xe tải lớn kia trông như thế nào, uy phong không?” Tô Tình cười nói.

Bà Tô nghe vậy cũng cười, nói: “Uy phong, rất uy phong.”

Bà cũng biết xe kia là con rể mua, lúc ăn Tết xong quay về, con rể liền bán công việc đi, cũng nói chuyện nó muốn tách ra làm một mình.

Lúc bà Tô nghe thấy tin tức này đều có chút sửng sốt, ông Tô cũng vậy.

Đều cảm thấy con rể thật sự là quá lớn mật.

Công việc ổn định không làm, sao cứ phải đi phương nam tự mình lang bạt? Công việc này lúc ấy cũng không dễ có được.

Nhưng con rể tiền trảm hậu tấu, bọn họ cũng không có biện pháp, chỉ có thể để nó đi.

Dù sao nếu thật sự không được, không thể làm được ở phương nam bên kia, cũng có thể qua Bắc Kinh hỗ trợ con gái không phải sao? Tóm lại sẽ không có chuyện gì.

Cho nên liền không ngăn cản.

Nhưng hôm qua về nhà ăn cơm, nghe con rể hàn huyên, làm cũng không tồi.

Không hỏi chuyện kiếm lời nhiều hay ít, nhưng nhìn trạng thái kia của anh, cũng biết là không cần nhọc lòng.

“Trước đó khi gọi điện cho Thế Quốc, anh ấy còn hỏi con số chân của mẹ, muốn mua giày cho mẹ, có mua về hay không?" Tô Tình cười hỏi.

“Có, đều mang quà về cho mẹ và cha con, mang cho mẹ hai đôi giày, còn có một cái khăn quàng cổ, rất đẹp, mang cho cha con một cái đai lưng, còn mua hai đôi giày da, cha con khoe khoang không chịu được, mỗi ngày đều phải đeo, mỗi ngày trước khi ra ngoài đều đánh xi năm phút, đánh đôi giày da đến sáng bóng." Bà Tô cười nói.

“Đó là con rể bà hiếu kính.” Một thân thích bên cạnh liền cười nói.

Thân thích này chính là cô của đối tượng lúc trước muốn giới thiệu cho Tô Cảnh Vũ,, sau này người kia gả cho con trai nhà cậu, hiện giờ cũng là hôn nhân mỹ mãn hạnh phúc.

Quan hệ với bà Tô không tồi, vừa nghe được liền cười nói chen vào.

Bà Tô cũng cười: “Hôm qua tôi còn nhìn thấy đứa con rể kia của bà, xách một khối thịt mỡ qua cho bà, chẳng lẽ con rể bà không hiếu kính à?”

Thân thích kia cười, bà Tô liền tiếp tục nói chuyện điện thoại với con gái: “Hôm nay Thế Quốc mang theo anh em về quê.”

Tô Tình cũng biết về làm gì, nói: “Về quê một chút cũng tốt.”

Vệ Thế Quốc đã lái xe đến quê nhà, lúc đến vừa lúc là giữa trưa, mọi người đều đã tan tầm quay về.

Tuy rằng bên ngoài đã chậm rãi thực hiện chính sách mới, nhưng bên này tương đối xa xôi, lại là ở nông thôn, thật sự không có văn kiện xuống, cho nên vẫn làm cùng nhau.

Vệ Thế Quốc và Thẩm Tòng Quân lần này tới, đương nhiên rất náo nhiệt.

Bị người trong thôn vây quanh, mấy người thím tư Vương, Vương Mạt Lị đều qua đây, Vương Cương, Vương Thiết và vợ Cương Tử, mẹ Hắc Thán cũng đều tới, còn có những hàng xóm khác.

Vệ Thế Quốc cầm không ít kẹo từ trên xe xuống, chia đều cho mọi người, mọi người nhận được kẹo đều cười nói: “Lúc này sao lại quay về nhanh như vậy?”

“Bọn tôi cũng không có nhiều thời gian nghỉ, lúc này là tôi đến đón mấy người Cương Tử với Thiết Tử.” Vệ Thế Quốc cười, nói với hai anh em Vương Cương, Vương Thiết.

Vương Cương và Vương Thiết đều sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại kích động nói: “Thế Quốc, đoàn xe cần người?”

Thẩm Tòng Quân nghe vậy cười trong lòng, cũng không phải là đoàn xe cần người, là tiểu tử Thế Quốc này cần người.

Nhưng trước khi trở về cũng đã nói qua, sẽ không nói chuyện rời khỏi đoàn xe ra làm một mình.

“Đúng vậy, đoàn xe cần người, nên tôi nghĩ đến hai anh em mấy người. Hai người muốn đi cùng bọn tôi không?" Vệ Thế Quốc hỏi.

Vương Cương, Vương Thiết sao có thể không muốn? Đương nhiên muốn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận