Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 558. Vợ à, cảm ơn em 1

Chương 558. Vợ à, cảm ơn em 1

Đỗ Hương muốn tới nhà trẻ làm giáo viên, Tô Tình cũng cảm thấy không tồi, dù sao đều là nhà trẻ, còn có thể đưa cả Tiểu Minh Húc qua.

Quan trọng nhất chính là, Đỗ Hương cũng coi như có sự nghiệp riêng của mình, như vậy sẽ không cảm thấy nhàm chán, sẽ không cảm thấy không theo kịp sự phát triển của xã hội.

Cho nên Tô Tình cảm thấy không tồi.

Đỗ Hương rất vui, định ngày mai mang bọn trẻ qua, sẽ hỏi nhà trẻ một chút.

Vệ Thế Quốc qua đây, người vui mừng nhất là hai người già, Tô Tình và Dương Dương Nguyệt Nguyệt.

Trong ngày, Vệ Thế Quốc ôm anh trai nhỏ Vệ Dương qua nhà tắm tắm rửa, Vệ Dương nào đã được thấy qua nơi này, bởi vì còn nhỏ, đều tắm rửa ở nhà, đây xem như lần đầu nó được qua nhà tắm tắm rửa.

Vệ Thế Quốc ôm nó tới.

"Tắm rửa?" Vệ Dương khó hiểu.

"Đúng vậy, tắm rửa, Dương Dương là con trai, sau này đều phải qua bên này tắm rửa." Vệ Thế Quốc nói.

Vệ Dương nghiêm túc gật đầu, lời này nói không sai, nó là con trai.

Lúc tắm rửa thấy bạn nhỏ khác giúp cha xoa lưng, tên nhóc cũng lấy khăn lông ra, giúp cha xoa lưng.

Người nhỏ không có sức lực, nhưng thật sự mà nói, trong lòng người làm cha như Vệ Thế Quốc rất được an ủi.

Anh trai nhỏ Vệ Dương rất có khí khái nam tử hán, còn học xoa xà phòng, còn xoa rất đều tay.

Tắm rửa xong, hai cha con lúc này mới quay về, tình cảm lại bay lên một trình độ mới, anh trai nhỏ Vệ Dương cảm thấy cha mình rất cường tráng, bởi vì hiện tại nó bụ bẫm, mẹ cũng không ôm nổi.

Nhưng cha có thể, cha ôm nó một đường từ nhà tắm về, cha rất lợi hại!

Tắm rửa sạch sẽ quay về, cả nhà liền ăn cơm chiều, ông Cung còn xách thêm một con vịt nướng về thêm đồ ăn.

"Đã nhiều thịt như vậy, cha còn mua vịt về." Vệ Thế Quốc cười nói.

"Ăn ngon." Vệ Dương nói với cha mình, vịt nướng ăn rất ngon, nó rất thích ăn.

Bà Đường cười nói: "Ăn ngon thì lát nữa Dương Dương ăn nhiều chút." Sau đó nói với con nuôi: "Thế Quốc cũng ăn nhiều một chút, lúc này quay về gầy ốm không ít, phương nam bên kia rất bận sao?"

"Vẫn ổn, nhưng trước mắt còn chưa đủ người, đều là tự bọn con làm, cho nên chuyện hơi nhiều." Vệ Thế Quốc nói.

Ông Cung nói: “Còn thiếu nhiều người không? Nếu thiếu, cha giới thiệu cho con hai người đáng tin?"

“Cha, cha có người giới thiệu cho con sao?” Vệ Thế Quốc hỏi.

“Có, thằng năm nhà họ Hứa và thằng tư nhà họ Vương, bọn họ đều đã quay về thành phố, trước mắt không có việc làm, nhưng đều không phải người miệng lưỡi sắc bén, nếu không cha đã đề cử bọn họ bán quần áo cho Tình Tình, nhưng bọn họ không bán hàng được, khiêng hàng thì còn có thể.” Ông Cung nói.

Vệ Thế Quốc gật đầu: “Vậy được, nếu cha rảnh thì đi qua một chuyến, gọi bọn họ tới nhà uống trà.”

“Ăn xong cơm chiều cha sẽ qua gọi bọn họ.” Ông nói.

“Đi phương nam, cũng học được dáng vẻ của người phương nam, ngồi xuống liền uống trà.” Tô Tình chê cười anh.

Vệ Thế Quốc cười: “Nghe lời này của em xem, anh cũng thích uống trà.”

“Trà không dễ uống.” Vệ Nguyệt nhăn mày nói.

Vệ Thế Quốc cười bế con gái lên, nói: “Nguyệt Nguyệt uống sữa mạch nha, không cần uống trà.”

Vệ nguyệt liền cười với cha, giống anh trai mình, hai anh em từ nhỏ đã không biết sợ, càng không ngại ngùng gì đó.

Ăn xong cơm chiều, bà Đường liến bắt mạch cho con nuôi, mạch tượng cũng không tồi, nhưng vẫn phải uống mấy liều thuốc bổ một chút.

Ông Cung đi qua tìm thằng năm nhà họ Hứa và thằng tư nhà họ Vương.

Sau khi Vệ Thế Quốc nhìn qua thấy không tồi, không phải tướng mạo gian dối, thủ đoạn, liền rót trà cho bọn họ, nói: "Bên bộ vận chuyển chỗ tôi đang tuyển người, hai người có hứng thú qua thử xem không?”

“Chúng tôi có thể tới bộ vận chuyển sao? Chúng tôi không biết lái xe.” Hai người đều có chút sốt ruột.

Bọn họ chưa từng qua bộ vận chuyển, nhưng cũng biết bộ vận chuyển cần lái xe.

"Chuyện lái xe có thể học sau, nhưng trước mắt mà nói, bộ vận chuyển không thiếu tài xế.” Vệ Thế Quốc nói, Từ Diệu Tổ, Vương Cương và Vương Thiết đều đã học lái xe xong, quả thực không thiếu tài xế.

“Bộ vận chuyển bên kia cần người vận chuyển hàng hóa, tôi thấy cha nói hai người cũng không tệ lắm, cho nên mời hai người lại đây hỏi một chút, xem có hứng thú với phương diện này hay không? Nếu có hứng thú, bảy ngày sau có thể cùng tôi ngồi xe lửa xuống phương nam." Vệ Thế Quốc nói với bọn họ.

Hai người đương nhiên đều đồng ý, tuy vận khí của bọn họ tốt hơn Thẩm An Dân, Cố Hữu Châu chút, không bị người nhà ngăn ngoài cửa, nhưng sau khi quay về cũng không có công việc.

Gần đây có làm bán hàng rong, bán chút đồ, một ngày kiếm 2-3 đồng tiền, nhưng cả nhà đều bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, có chút không dám ngẩng đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận