Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 560. Vợ à, cảm ơn em 3

Chương 560. Vợ à, cảm ơn em 3

Nhưng Vệ Thế Quốc cũng nổi tiếng.

Trước kia mọi người cho rằng anh là tài xế nhỏ ở nông thôn, còn nói thầm vợ nah quá có năng lực, sao không qua bên này giúp đỡ vợ, dù sao vợ anh còn phải đi học chăm con, vẽ phác thảo, chuyện cũng không ít.

Còn tưởng rằng là không bỏ được mặt mũi, ai biết thế nhưng là tự mình mở công ty vận chuyển ở phương nam bên kia.

Đứa con nuôi con dâu của ông Cung và chị Đường, thật sự khiến người ta không chê được câu nào.

Xung quanh còn có những người khác, đều tới cửa tìm ông Cung và bà Đường.

Nói không ít lời dễ nghe, hai người được khen đương nhiên cũng rất vui, sau đó nói: “Hiện tại bên kia đủ người rồi, sau này nếu tiếp tục cần người sẽ nói."

Mọi người cũng chỉ qua đây nói mấy câu dễ nghe trước, cũng biết hai người nhất định không thiếu, chỉ nói nếu thiếu người, nhất định phải đến nhà nói một tiếng, con trai trong nhà nhất định sẽ làm tốt.

Bên ngoài náo nhiệt, Vệ Thế Quốc và Tô Tình cũng nghe được.

Vệ Dương, Vệ Nguyệt đã ăn sáng, cùng mợ cả và mấy đứa em họ đi nhà trẻ, trong phòng chỉ dư lại hai vợ chồng bọn họ.

“Vợ à.” Vệ Thế Quốc ôm thân thể thơm tho mềm mại của vợ mình, lòng tràn đầy sung sướng.

Thân thể Tô Tình cũng ở trạng thái no đủ, tên thô lỗ này tối qua gọi cô rất động tình, đương nhiên tận tình nở rộ.

“Em còn không biết bên bộ vận chuyển chỗ anh còn có đãi ngộ tốt như vậy, mời cả dì giặt quần áo nấu cơm.” Tô Tình nói chuyện bộ vận chuyển bên anh.

“Bọn anh buổi sáng ra ngoài, giữa trưa mới trở về, nghỉ ngơi một giờ lại phải ra ngoài, quá mệt mỏi, Cương Tử cũng nói, việc nhà nông cũng thoải mái hơn, nên mời một người.” Vệ Thế Quốc cười nói.

Mấy người Cương Tử vừa qua là không có đãi ngộ này, đều là tùy tiện tự làm chút đồ ăn, nhưng sau này bận quá, Vệ Thế Quốc dứt khoát đi mời một người, cũng là một dì ở xung quanh, kể từ đó thật sự nhẹ nhàng hơn không ít.

Vệ Thế Quốc nói xong cái này hỏi: “Em thuê người bày bán hàng vỉa hè?"

Tô Tình nhướng mày: “Không được sao?”

“Không phải không được, không phải hợp tác với xưởng quần áo bên kia khá tốt sao?” Vệ Thế Quốc khó hiểu.

“Hợp tác với xưởng quần áo bên kia là hợp tác, em bên này là tự làm bán lẻ, hơn nữa cũng không cần em nhọc lòng cái gì, còn có thể cung cấp công việc cho cho người ta, một công đôi việc không phải sao.” Tô Tình nói.

“Sạp như vậy một tháng có thể kiếm bao nhiêu tiền?” Vệ Thế Quốc cười nói.

“Anh đừng xem thường sạp như vậy, một tháng có thể kiếm con số này.” Tô Tình khoa tay múa chân ra hiệu.

Nhập hàng chỉ cần cô gọi điện thoại, hàng hóa đưa đến bên kia, sau đó liền giao cho vợ chồng Thẩm An Dân và Cố Hữu Châu đi bán, bán theo giá cô đã định trước, khá tiện.

Chất lượng không kém hơn bách hóa, không phải sao, lợi nhuận đều không tồi.

Mỗi tháng chỉ là thu vào, là có thể có vài trăm đồng tiền, đây vẫn là chưa làm lớn.

Mà gần đây Tô Tình đang kêu Cố Hữu Châu chuẩn bị, bởi vì cô muốn kêu Cố Hữu Châu tự mở một sạp, tách ra với Thẩm An Dân.

Đáng giá nói chính là, bởi vì Thẩm An Dân và Cố Hữu Châu có tiền lương thu vào, mấy người anh trai chị dâu bên nhà họ Thẩm đúng là khách khí hơn nhiều.

Thẩm An Dân đương nhiên cũng hòa khí, chính trong lòng nghĩ như thế nào cũng chỉ có anh ta biết.

Nhưng có một câu anh ta khắc ở trong lòng, người đưa than ngày tuyết rất ít, người dệt hoa trên gấm luôn không thiếu.

Hai vợ chồng bọn họ rất bận, bà Thẩm qua đây hỗ trợ bọn họ nấu cơm đưa con đi học, cũng là sau khi qua đây giúp đỡ mới biết, thì ra tiền lương không chỉ có 30 đồng tiền, bán tốt có thể kiếm gấp đôi, hơn nữa nếu mở hai sạp, vậy là hai nguồn thu vào, cũng chính là một tháng có thể kiếm khoảng hơn kém 100.

Bà Thẩm đương nhiên muốn để hai bọn họ đi kiếm sống, chuyện trong nhà đều lo hết.

Cũng bởi vì vậy, Thẩm An Dân cũng bỏ thành kiến với mẹ mình, Cố Hữu Châu cũng rất tôn trọng mẹ chồng, sau khi thương lượng với Thẩm An Dân, kêu cả ông Thẩm qua đây ở.

Nói cách khác, sau này hai vợ chồng già đều sẽ ở cùng bọn họ, khiến mấy anh trai chị dâu rất vui, hai vợ chồng già không có công việc, đều dựa vào bọn họ, còn chiếm một phòng, hiện ra đều đã dọn ra ngoài

“Em còn tính toán mở thêm mấy cửa hàng, thuê người kinh doanh.” Tô Tình nói.

“Cũng đừng quá mệt mỏi.” Vệ Thế Quốc sờ mặt cô, nói.

Tô Tình bị bàn tay thô ráp của anh vuốt có chút ngứa, gạt tay anh ra nói: “Tránh qua một bên, nên rời giường.”

Nhưng làm sao có thể thức dậy? Bị Vệ Thế Quốc xoay người đè lên.

“Đã thời gian này.” Tô Tình nhỏ giọng nói.

“Để anh lại yêu thích, yêu thích chút.” Vệ Thế Quốc nói.

Chờ anh yêu thích đủ rồi, thời gian đã đến 10 giờ, lúc này hai vợ chồng mới chậm rì rì thức dậy ăn sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận