Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 58. Ấn tượng của anh vợ 7

Chương 58. Ấn tượng của anh vợ 7

Tô Tình nhìn sự quan tâm trên mặt anh, trong lòng hơi rung động một cái, sau đó đi tới nhón chân lên hôn một cái.

Vệ Thế Quốc vội vàng nhìn trái nhìn phải một chút, phản ứng giống y hệt lần trước bị hôn.

“Khụ khụ, sao thế?” Vệ Thế Quốc ho khan một cái, nhìn cô nói.

“Không, chỉ là cảm thấy anh đặc biệt tốt, hơn nữa anh cả em cũng rất hài lòng về anh, khi về sẽ nói tốt giúp anh vào câu lúc ở trước mặt cha mẹ em.” Trong mắt Tô Tình ánh lên nụ cười nói.

Trong mắt Vệ Thế Quốc cũng mang nụ cười, anh nhìn ra bên ngoài một chút, không có ai, cho nên cũng cúi thấp người xuống đặt một nụ hôn lên trên trán cô: “Vợ à, em cũng tốt lắm.”

Thật ra thì cho tới bây giờ, Vệ Thế Quốc vẫn có một chút cảm giác không chân thật, bởi vì cuộc sống hiện tại mỗi ngày đều trôi qua quá quá hạnh phúc.

Mặt Tô Tình đỏ lên, đuổi anh nói: “Mau đi làm đi!”

“Ừ.” Vệ Thế Quốc cười một tiếng, lúc này mới đi làm, mặc dù trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm nhưng trong lòng anh rất hạnh phúc.

Nhìn anh đi làm việc, hỏi một chút mới biết gặp máy cày ở trấn trên, anh vợ anh dĩ nhiên không cần anh đưa nữa rồi.

Những người khác không nhìn ra tâm trạng của anh, nhưng mà anh em chí cốt Vương Cương lớn lên cùng nhau từ nhỏ mới có thể liếc cái đã nhìn ra.

Hai người cùng nhau đào đất, Vương Cương liền hỏi: “Ấn tượng của ông anh cả vợ cậu đối với cậu như thế nào?”

“Tạm được.” Vệ Thế Quốc nói.

Vương Cương cười hê hê, nói: “Vậy chắc chắn là được rồi, bây giờ vợ cậu cũng đã có mang rồi, tiền trảm hậu tấu thế này, không được cũng phải được thôi.”

Lại hỏi: “Vậy đến Tết các cậu có muốn trở về một chuyến hay không? Thằng con rể mới như cậu đây năm đầu tiên không mang chút thuốc lá hay rượu đi ra mắt lão thái sơn là không được đâu đó.”

Trong mắt Vệ Thế Quốc tất nhiên cũng mang theo chút trịnh trọng, nói: “Hết năm muốn đi một chuyến.”

Vương Cương gật đầu một cái: “Vậy là được rồi!”

Lại nói tới Tô Tình bên này, hôn hai cái với Vệ Thế Quốc rồi thôi, nhịp tim đập không nhịn được có chút tăng nhanh, cô cảm thấy mình thật sự chẳng có tiền đồ gì cả.

Nhưng mà điều này cũng thể trách cô mà, trước kia cô chưa từng làm quen với bạn trai nào hết, bỗng nhiên kết hôn rồi có con, cô cảm thấy năng lực thích ứng của mình đã tốt lắm rồi đó.

Đến nỗi hôn một cái đã đỏ mặt, đây còn là hôn ít đó, hôn nhiều thì sẽ không... Gò má Tô Tình đỏ ửng lên nghĩ vậy.

Mấy người đàn ông đi làm trước, các cô gái tất nhiên cũng chuẩn bị đi.

Nhưng mà Tô Tình vẫn đang trả tiền công, cầm kẹo và bánh bích quy cùng với đường đỏ đi ra, chia cho mẹ Hắc thán, vợ Vương Cương, còn có cả Mã đại nương và Vương Mạt Lỵ.

Ngày hôm qua cũng đã lấy đồ tới, tất nhiên phải đáp lễ rồi.

Nửa chân đường đỏ cho mẹ Hắc Thán, mẹ Hắc Thán tất nhiên từ chối, nhưng mà Tô Tình vẫn để lại cho chị ta, bởi vì sắp phải sản xuất rồi, đến lúc đó không thể thiếu được đường đỏ, cái này cũng không dễ mua, cho nên một túi nửa cân đường đỏ này của cô cũng đúng lúc.

Vợ Vương Cương thì tặng một một chút kẹo sữa và mấy miếng bánh bích quy, Mã đại nương và Vương Mạt Lỵ cũng thế, chia một phần, bao nhiêu cũng coi như tấm lòng.

“Anh cả của cháu đúng là không còn gì để chê, nếu không phải biết không xứng với, bác cũng muốn giới thiệu một đứa cháu gái ở nhà mẹ bác cho cậu ấy!” Mã đại nương còn nói như vậy.

Tô Tình vội vàng nói: “Cháu rất tự hào cháu là nông dân nghèo khổ, nào có thể nói là không xứng được? Ai lại nói thế chứ.”

“Anh cả cháu còn chưa kết hôn à?” Mã đại nương cười hỏi.

“Có đối tượng rồi, nói là cuối năm nay sẽ kết hôn.” Tô Tình cười nói.

Tối hôm qua anh cả cô vốn còn muốn cho cô tiền, cho cô năm mươi đồng cơ!

Nhưng mà Tô Tình không muốn nhận một xu nào của anh cả, bởi vì cũng phải cưới vợ mà, sao cô lại còn muốn tiền của anh được.

Cha Too mẹ Tô cũng thật sự rất sáng suốt, bởi vì tiền lương của Tô Cảnh Văn chỉ cần nộp lên một nửa, mỗi tháng Tô Cảnh Văn có bốn mươi bốn đồng, sau khi đưa nhà một nửa, số còn dư lại đều do anh sắp xếp, cho nên đi làm đã lâu, tất nhiên Tô Cảnh Văn cũng có không ít tiền để dành.

Nhưng chút ít này cũng là để dành cho gia đình nhỏ tương lai của anh ấy, tất nhiên Tô Tình không thể cầm được, cũng không thể ra sức gạt hết vào túi tiền của mình chứ đúng không? Hơn nữa lần này anh cả cô tới, cũng đã tặng cô một cái đồng hồ đeo tay rồi, cái này cũng phải nhiều tiền lắm ấy chứ?

Tất nhiên, nếu tiền là do cha mẹ cô co, vậy thì cô sẽ không khách sáo.

Nghe thấy có đối tượng cuối năm chuẩn bị sắp kết hôn rồi, Mã đại nương cũng không bất ngờ, người ưu tú như thế không có đối tượng mới khiến cho người ta bất ngờ đó.

Mã đại nương tới hỏi một câu thì Tô Tình không để ý tới, nhưng đến khi Vương Mạt Lỵ lắp ba lắp bắp, mặt đỏ bừng lên đi qua hỏi về anh cả của cô, khóe miệng Tô Tình liền giật giật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận