Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 62. Kim ngọc lương duyên 2

Chương 62. Kim ngọc lương duyên 2

Mặc dù nhà cô ấy tám đời là nông dân nghèo, lại là căn chính miêu hồng, nhưng thanh niên tri thức Tô nhà người ta có gia thế trong sạch, cả nhà đều là công nhân.

Nhà người bình thường hai người đều có lương đã là không tồi rồi, nhưng mà cả nhà cô đều là công nhân, điều kiện này thật sự không có chỗ nào để chê.

Hơn nữa dáng dấp bản thân thanh niên tri thức Tô cũng xinh đẹp như thế, cũng rất biết ăn mặc, còn thích anh Bùi như vậy.

Nghe nói trong nhà vốn không muốn cô xuống nơi thôn quê, có em trai cô ngăn cản nữa, nhưng biết được anh Bùi về quê, cô liền đi theo.

Trần Tuyết áp lực rất lớn.

Dù là sau đó thanh niên tri thức Tô gây ra rất nhiều chuyện cười nhạo, nhưng mà áp lực của cô ấy cũng chưa từng giảm bớt, bởi vì điều kiện gia đình của cô đủ để đền bù những thứ tật xấu không quan trọng kia.

Thật ra thì cho tới tận sau khi thanh niên tri thức Tô gả cho Vệ Thế Quốc, cô ấy mới thật sự yên tâm, về phần chuyện vợ chồng giả thì cô ấy không tin.

Hơn nữa cô cũng cảm thấy thanh niên tri thức Thái đó không phải người tốt lành gì, nếu không sao lại truyền ra những lời như thế?

Hiện giờ thanh niên tri thức Tô mang thai, đáng lẽ ra Trần Tuyết vốn nên vui sướng, nhưng nhìn thấy anh Bùi của cô ấy như thế, không biết vì sao, trong lòng cô ấy lại chẳng có mùi vị gì.

Chỉ sợ ngay cả bản thân anh Bùi cũng không phát hiện ra, thanh niên tri thức Tô ở trong lòng anh ta cũng không phải là không có một chút vị trí nào, nếu không tại sao sau khi biết được chuyện thanh niên tri thức Tô mang thai là thật, người cũng thẫn thờ cả ra?

Lại nói đến bên này, lúc Vệ Thế Quốc trở về nhà mới phát hiện vợ anh không có ở nhà, nhưng mà thức ăn ở trong phòng bếp cũng đã làm xong.

Anh cũng chưa nói gì cả, yên lặng đi tới sân sau chẻ củi.

Tô Tình vốn ở chỗ chị Cương Tử, cô đang ngồi bóc đậu phộng cùng với chị Cương Tử, cô định kêu Vệ Thế Quốc đi mua một ít chân giò về đây. Cô cảm thấy hơi thèm, vừa nghĩ tới cô liền thèm đến nỗi không ăn không được.

Mắt thấy thời gian cũng đã đến, bấy giờ mới cầm đậu phộng đi về nhà, lúc này Vương Cương vừa về.

Nhưng mà vẻ mặt Vương Cương trông không được tốt cho lắm, Tô Tình nhìn một cái là biết chuyện ngay, đây là nghe được mấy lời nói bóng nói gió ở bên ngoài, cảm thấy không đáng cho anh em tốt của mình chứ gì?

Tô Tình cười lên tiếng chào hỏi: “Anh Cương Tử về rồi đó à.”

Vương Cương gật đầu một cái, Tô Tình cũng không để ý nhiều mà đi về.

Chị Cương Tử không khỏi nói: “Vẻ mặt kia của anh là sao thế? Mấy thứ người bên ngoài nói kia đều là giả, vốn không có chuyện đó!”

Vương Cương nói: “Sao em biết được là không có chuyện đó? Có câu nói rằng không có lửa làm sao có khói biết không, hơn nữa trước kia cô ấy lại thích thanh niên tri thức Bùi như thế.”

Anh ấy cũng không nhịn được mà lo lắng thay cho anh em tốt của mình, trông cái gia đình nhỏ này sắp bùng nổ rồi, nhưng mà không nên vì cái tên mặt người dạ thú kia mà tan vỡ mới phải!

Lại nói tới Tô Tình, còn chưa về đến nhà đã gặp phải Vương Mạt Lỵ, Vương Mạt Lỵ chạy tới, thấy cô thì mắt sáng lên.

Tô Tình hỏi: “Không phải cô đang bị bệnh hay sao?”

Nhìn trạng thái này của cô ta, thất tình chỉ là chuyện một phút mà thôi, còn tưởng là mấy ngày không ra ngoài nữa chứ, xem ra sức hút của anh cả cô cũng không lớn như trong tưởng tượng nhỉ.

“Thanh niên tri thức Tô, cô và thanh niên tri thức Bùi lại khơi đống tro tàn rồi à?” Vương Mạt Lỵ đi thẳng vào vấn đề.

“Một miệng những lời nói bẩn thỉu mà vợ Đinh Gia phun ra còn có thể nghe được à? Tôi và thanh niên tri thức Bùi trong sạch, trước kia đã không thể nào, bây giờ tôi đã kết hôn mang thai thì lại càng không thể!” Tô Tình bĩu môi nói, sau đó liếc cô ta: “Cho nên cô đây là tới xem chuyện hài của tôi đó à?”

Vương Mạt Lỵ vội vàng nói: “Không phải, không phải, tôi không có xấu xa như thế đâu, chúng ta là bạn mà, sao tôi lại tới xem rồi chê cười cô chứ!”

Lại nói: “Tôi tới để đặc biệt nói cho cô biết, tôi mới vừa trở về từ chỗ anh hai tôi, Vệ Thế Quốc đánh thanh niên tri thức Bùi đó!”

Tô Tình còn chưa biết chuyện này, sửng sốt một chút, trong mắt cũng lóe lên ánh sáng: “Thật ư?”

Vương Mạt Lỵ nhìn sự sung sướng trên mặt cô miêu tả sinh động, thật đúng là không có chút đau lòng thanh niên tri thức Bùi nào cả, trái lại là cực kỳ vui sướng khi Vệ Thế Quốc đánh.

Nhất thời liền cười nói: “Còn không phải sao, một đấm rồi một đá, thanh niên tri thức Bùi liền không đứng dậy nổi, nhìn cũng không tệ lắm mà, không ngờ lại yếu ớt như thế!”

“Chiều nay còn phải đi làm nữa, tôi về trước đây.” Tô Tình xách cái giỏ đậu phộng của mình, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận