Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 63. Kim ngọc lương duyên 3

Chương 63. Kim ngọc lương duyên 3

Vương Mạt Lỵ không biết làm sao mà nhìn bóng lưng vội vàng về nhà của cô, cũng không nhịn được mà cười một tiếng. Cô ấy biết ngay mà, bây giờ thanh niên tri thức Tô đã bị Vệ Thế Quốc làm cho chết mê chết mệt, trong mắt không còn ai khác nữa rồi.

Sau khi Tô Tình trở lại không thấy ai, nhưng lúc nghe thấy ở sân sau có tiếng chẻ củi, cô để giỏ lại đi tới.

Vệ Thế Quốc bổ củi từng phát từng phát, nhưng mà cũng thấy cô, ánh mắt liền nhìn qua phía cô.

Đương nhiên là trước phải quan sát sắc mặt cô trước, anh không thấy sự tức giận muốn bộc phát đánh anh vì anh đã đánh người yêu của cô trên mặt cô, nhưng mà anh cũng không thấy vui sướng gì.

Trong lòng vợ của mình còn băn khoăn về người khác, cho dù anh có đánh người ta thì trong lòng cũng không vui vẻ lên nổi.

“Làm việc ở bên ngoài, về nhà còn làm nữa, thật sự thành trâu già rồi à? Cả ngày làm mãi không xong, nghỉ cũng không nghỉ?” Tô Tình nói.

Vệ Thế Quốc ừ một tiếng, cũng để củi xuống.

“Rửa tay đi còn ra ăn cơm, ăn xong rồi mau đi nghỉ thôi.” Tô Tình nói.

Hai người cùng ra ăn khoai lang luộc, dọn dẹp đơn giản một chút rồi kêu anh về nhà nghỉ ngơi.

Nhưng mà Vệ Thế Quốc nào có thể nghỉ ngơi được, trong lòng có chuyện, cứ lật qua lật lại.

“Sao thế, khó chịu à?” Tô Tình cười hỏi.

Vệ Thế Quốc đối diện với ánh mắt lộ vẻ cười của vợ mình, do dự một chút, liền nói thật, bảo: “Anh đánh thanh niên tri thức Bùi.”

Lúc này Tô Tình không nhịn được nữa, hôn một cái lên trên mặt anh.

Vệ Thế Quốc không rõ cho nên nhìn vợ mình.

Tô Tình hắng giọng: “Nhìn cái gì vậy, thưởng anh đấy!”

Vệ Thế Quốc sửng sốt một chút, sau đó mới lấy lại tinh thần, nhìn vợ anh hỏi: “Vợ à, em không tức giận ư?”

“Người đàn ông của em giúp em dạy dỗ một tên ngụy quân tử không tự biết bản thân mình, em tức giận cái gì kia chứ? Thật sự mà nói, tức giận thì cũng có, mỗi một đấm một đá, vẫn nhẹ quá!” Tô Tình nói.

Bùi Tử Du bị đánh cho một trận như thế, tất nhiên cô cũng chỉ nói ngoài miệng mà thôi, dạy dỗ một chút thì coi như xong rồi, bạo lực cũng chẳng phải là cách duy nhất để giải quyết vấn đề, chỉ cần hả giận là được.

Rõ ràng không có chút quan hệ nào không chút dây mơ rễ má gì với anh ta, nhưng anh ta lại giả vờ làm một bộ dáng vẻ ta đây kia.

Tại sao “Tô Tình” lại muốn ngừng cũng không được với anh ta chứ, nếu anh ta không lôi thôi, thống khoái từ chối là tốt, nhưng từ đầu tới cuối anh ta không hề từ chối, trái lại, khi “Tô Tình” còn đang mất mát, anh ta lại cho thêm chút hy vọng một lần nữa.

Khiến “Tô Tình” cảm thấy cố gắng của mình cũng không phải là không có hiệu quả, cho nên vẫn luôn bị câu mà như đang ăn mật ngọt.

Đây đúng là một tên cặn bã!

Tâm trạng của Vệ Thế Quốc lúc này có thể dùng vui như nở hoa trong lòng để hình dung.

Nhưng anh sẽ là một người được voi đòi tiên, cho nên nhìn vợ anh nói: “Anh đánh cậu ta một đấm và một đạp, lúc nãy em mới hôn anh có một cái.”

Cho nên còn phải hôn thêm một cái nữa à?

Mặt Tô Tình đỏ lên, nhưng anh cũng không sợ xấu hổ, cô sợ cái gì chứ, da người đàn ông này cũng đẹp, hôn một cái không lỗ!

Tô Tình xoắn xuýt đỏ cả mặt, hai người còn chưa từng hôn miệng đâu đó, mới hôn mặt hôn trán gì đó, nhưng mà hôm nay phát triển đến nước này, hôn miệng một cái, chắc là không quá đáng nhỉ?

Nhưng sao lại khẩn trương như thế chứ, chút rung động đáng chết này.

Mặc dù thế, nhưng Tô Tình vẫn sáp tới gần, vốn cô chỉ định hời hợt cho xong, nhưng Vệ Thế Quốc lại không đồng ý đâu.

Trực tiếp ôm lấy vợ anh làm sâu thêm nụ hôn này.

Thật ra anh cũng chỉ là tay mơ, cũng không có kinh nghiệm trên phương diện mặt, Tô Tình cũng căng thẳng muốn chết, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch vụng về lại chẳng muốn buông tha của anh, trong mắt cô cũng không khỏi nhiễm thêm ý cười.

Anh đang nhắm mắt, hiển nhiên cũng căng thẳng, cho nên không thấy được, Tô Tình liền hóa thân thành cô giáo Tô bắt đầu dạy học sinh giỏi.

Tất nhiên Tô Tình cũng chính là tay mơ, nhưng không ngăn được thông tin bùng nổ của đời sau, là chưa ăn qua thịt heo, nhưng cũng đã thấy qua không ít heo chạy.

Cái khác không nói, chính là tình cảm nhàn nhạt vừa tuôn ra trong cơn mưa mơ màng, còn có cả tiếng hôn chụt chụt, đó chính là bản sách giáo khoa.

Cho nên Tô Tình liền dựa theo mà làm.

Cái tên ngốc nghếch Vệ Thế Quốc này liền được mở mang một phên cái gì mới gọi là nụ hôn tuyệt vời nhất giữa tình nhân, càng biết thêm muốn ngừng mà không được rốt cuộc mà như thế nào.

Đừng nói tới anh, ngay cả bản thân Tô Tình “tự nhận là” đã thấy qua cảnh phim như thế, cả người cũng như nhũn ra.

“Không... không được.” Bị anh nửa đè lên, lúc này Tô Tình mới lấy lại tinh thần, vội vàng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận