Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 66. Kim ngọc lương duyên 6

Chương 66. Kim ngọc lương duyên 6

Vậy nên Tô Tình không khách sáo gì chứ, cái kiểu người bắt nạt người hiền sợ hãi kẻ ác, này, nếu như cô không dám lên tiếng, vậy cũng sẽ bị bắt nạt đến chết, hơn nữa cũng không phù hợp với tính cách của cô.

Ví dụ như Vương đại nương lắm miệng này, cũng đã từng bị nguyên chủ dạy dỗ rồi.

Vương đại nương thật sự phát cáu lên, thanh niên tri thức đến từ thành phố này chính là như thế, mắng chửi người khác chính là không kèm theo những lời thô tục như thế, không giống như mấy cô trong thôn mắng chửi người khác, đó là văng hết cả phụ khoa ra, chướng tai đến đâu thì chướng tai đến đó, nếu không cũng không hả giận.

Nhưng đối với gương mặt đó của Tô Tình, cô thật sự không mắng ra nổi những lời như thế, suy cho cùng người ta cũng đang chửi vợ Đinh Gia, cũng chẳng phải đang mắng bà ta, chỉ khuyên bà ta hiền lành chút thôi.

Vương đại nương sầm mặt lại quay qua chỗ khác cắt cỏ cho heo, Vương Mạt Lỵ liền khen Tô Tình: “Cô cũng lợi hại ghê ha, thế mà nói cho bà ta không còn gì để chống đỡ!”

“Đó là do tôi đứng vững chân, chuyện chẳng có gì thì bản thân tôi chẳng phải sợ bóng gió, hơn nữa tốt nhất đừng để tôi gặp được vợ Đinh Gia, nếu không tôi sẽ xé xác cô ta!” Tô Tình hừ lạnh nói.

Vương Mạt Lỵ cực kỳ thích bộ dạng này của cô, nói: “Bộ dáng bây giờ của cô đúng là thật sự rất hấp dẫn người khác, là cái kiểu thế này, bị bắt nạt đều sẽ đánh trả lại tất cả!”

“Đừng có thích tôi, không có kết quả đâu.” Tô Tình liếc cô ấy một cái.

Vương Mạt Lỵ cười mắng, cũng cùng cắt cỏ cho heo với cô.

Hôm nay vợ Cương Tử đi tới ruộng ngô để bón phân, mẹ Hắc Thán cũng cùng đi theo, cái mùi kia thật sự là rất mất hồn, mặc dù điểm công cao, nhưng Tô Tình không chịu nổi, cho nên lựa chọn đi cắt cỏ cho heo.

Nhưng có Vương Mạt Lỵ ở đây cũng không nhàm chán, đem đống cỏ cho heo đầy ắp đi nộp, hai người lại cùng nhau đi về nhà.

Nhắc tới cũng đúng là oan gia ngõ hẹp, lại gặp được vợ Đinh Gia ở nửa đường.

“Nào nào.” Vương Mạt Lỵ rất kích động.

Tô Tình cũng không khiến cô ta phải thất vọng, bởi vì từ nay về sau còn phải ở trong thông một thời gian, lần này nếu cô dễ dàng bỏ qua cho vợ Đinh Gia như thế, vậy thì từ nay về sau ai cũng sẽ dám đồn mấy lời nhảm nhí về cô mất!

Mấy cô gái và các nàng dâu đều ở đây, cũng là muốn xem kịch vui.

“Mạt Lỵ, cô biết không, trên thế giới này còn có một loại người như vậy đó, cho tới bây giờ đều không nhìn được người ta tốt đẹp, thấy người khác hạnh phúc cô ta liền bứt rứt khó chịu, muốn làm một vài chuyện, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ tích chút đức cho bản thân mình! Các cụ có câu hay lắm, người trước trồng cây người sau hóng mát, người trước không tích đức thì người sau tất nhiên sẽ gặp xui xẻo, lời này thật đúng là hợp với tình thế quá nhỉ. Nếu không phải một nhà kia làm ra chuyện như thế, thì sao lại đưa một người phụ nữ như vậy vào cửa? Đây đúng là không phải người một nhà thì không bước chân vào cửa nhà mà, để cho một sao chổi như thế vào cửa, gia đình không suy tàn đã là tốt lắm rồi, còn muốn con trai? Sinh ra một cái chày gỗ nghe còn được, suốt ngày phun ra mấy lời bẩn thỉu từ miệng, nếu có rảnh rỗi thì sao không về nhà mình vào ổ ấp đi, xem có thể ấp ra được gà con hay không ấy!”

Tô Tình cũng biết không ít, ngày hôm qua khi lời đồn được truyền ra ngoài, cô liền nghe qua ở chỗ chị Cương Tử.

Tất nhiên cũng nghe được chuyện nhà họ Đinh không chỉ có vợ Đinh Gia có vấn đề, ngay cả ông Đinh Gia cũng chẳng phải loại tốt đẹp, năm đó giặc ngoại xâm vào thôn, nhà họ Đinh vì tự vệ mà khai hết chỗ trú ẩn của người trong thôn ra ngoài, cả thôn suýt chút nữa bị tàn sát hết, cũng may là quân nhân kịp thời tới cửa, nhưng vẫn có hai người bị hại chết.

Mặc dù đến giờ cũng đã bảy lăm năm, đã qua mấy thập niên rồi, nhưng mà người trong thôn vẫn hay tự nhắc nhở không được làm ra mấy chuyện cắn rứt lương tâm thế kia, cứ nhìn thử nhà họ Đinh là ví dụ tốt nhất trực tiếp đơn truyền một mạch,

Đến thế hệ này lại càng không cần phải nói, vợ Đinh Gia sinh liên tiếp bốn cô con gái, không một đứa con trai, đây cũng chính là chủ đề mấy người trong thôn đang lén bàn tán,

Nhưng Tô Tình cũng không sợ, trực tiếp nói trắng ra.

Lấy chuyện sinh con trai ra nói thì không hay lắm, cô là người đã từng được hưởng nền giáo dục, con trai con gái đều giống nhau không khác biệt, nhưng bây giờ cũng chẳng phải lúc để nói đến văn minh, gây gổ tranh cãi với người ta, đương nhiên đâm được vào tim phổi người ta thì càng phải đâm!

Hơn nữa bây giờ đã là năm tháng nào rồi, bảy mươi lăm năm, dù Vệ Thế Quốc là thành phần phú nông, nhưng mà cũng không cần im hơi lặng tiếng làm người như thế nữa, nhất là sau khi đã kết hôn với cô, thành phần phú nông trong anh lại bị trung hòa một phen, ai dám làm gì anh chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận