Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 69. Không đào sâu nghiên cứu 1

Chương 69. Không đào sâu nghiên cứu 1

“Cô như vậy mà cũng xứng tới chiếm tiện nghi à?” Tô Tình bĩu môi hừ nói, xoay người lại định cất nốt quần áo, đi ra liền thấy Vệ Thế Quốc đã trở về, mắt nhất thời sáng lên.

“Vợ có mệt không?” Tâm trạng Vệ Thế Quốc không cần phải nói, rất tốt.

Cái gì mà kim ngọc lương duyên, ngàn dặm nhân duyên quanh co một đường chứ, thanh niên tri thức Bùi cùng lắm cũng chỉ là sợi tơ hồng trong tay Nguyệt lão mà thôi, chỉ phụ trách dắt cô và Vệ Thế Quốc về cùng một chỗ, anh mới là chân mệnh thiên tử của cô vân vân.

Những lời tỏ tình dễ nghe này đều truyền hết vào trong lỗ tai anh lúc đi trở về.

Ở bên ngoài Vệ Thế Quốc vẫn rất đứng đắn, chẳng có biểu cảm gì cả, vẫn như thế nên không khiến ai nhìn ra được.

Nhưng mà về nhà tồi, vẻ mặt anh liền lộ ra.

“Không mệt, rửa mặt chút đi rồi chuẩn bị ăn cơm.” Tô Tình có chút ngại ngùng đối với ánh mắt nóng bỏng kia cỏ anh, hắng giọng.

Vệ Thế Quốc liền nghe lời đi rửa mặt rửa tay, sau đó tới cùng ăn cơm với vợ anh, ăn xong anh đi dọn dẹp, lại đi nấu nước rồi lấp đầy chậu nước, xông rồi anh cũng chẳng nhàn rỗi, bắt đầu tích trữ phôi đất.

Bởi vì phải xây cho cô một căn phòng riêng biệt.

Mùa đông không nói, nhưng đến khi hè về có một căn phòng độc lập vẫn thoải mái hơn, không cần trốn trong phòng mình nữa.

Tự nhiên Tô Tình thấy cảm động, nhưng loại cảm động này chỉ duy trì đến tối.

Bởi vì người đàn ông này cũng không phải làm việc không công, sau khi nằm lên giường anh phải đòi thù lao.

Có kinh nghiệm của ban ngày, buổi tối anh cứ y theo đó mà làm, hơn nữa anh còn tự mình tìm tòi, nhưng mà khiến Tô Tình liên tiếp tháo chạy, quân lính tan rã, không có chút lực chống đỡ nào.

Mà Vệ Thế Quốc bởi vì không thể đụng vào cô mà tự kìm nén chính mình.

Cũng may Tô Tình không phải một người không có lương tâm, vẫn mò tay xuống dưới.

Trong đầu cô không nhịn được nhớ tới lời của mấy người trong thôn, Vệ Thế Quốc có vốn lớn, lúc này cô mới rõ là thứ này lớn đến nhường nào.

Mặt đỏ cực kỳ, nhưng thấy dáng vẻ ngạc nhiên và mong đợi của Vệ Thế Quốc, cô cũng chỉ có thể giúp anh.

Tối hôm đó, Vệ Thế Quốc liền được vợ mở ra một cánh cửa mới, thấy được bầu trời nổ đầy pháo bông rực rỡ lóa mắt ngoài khung cửa sổ kia.

Chưa kể đến cặp vợ chồng trẻ ở đại đội Trường Giang trong thôn kia mới hơn bảy giờ tối đã lên giường nằm ngủ, Tô Cảnh Văn đã sớm trở về thành phố rồi.

Buổi sáng vận may tốt có máy cày cho ngồi nhờ nên đã bắt kịp chuyến xe đầu tiên vào nội thành.

Nhưng lại xui xẻo, bởi vì đi được nửa đường thì xe bị hỏng, tài xế kia cười bày tỏ đây là chuyện thường xảy, trong một tháng luôn có đến bảy tám ngày như vậy, dẫu sao cái xe khách này cũng chẳng phải thứ tốt gì, cũng là loại bị thải xuống.

Tài xế trực tiếp cho mọi người xuống rồi đi sửa xe, nhưng kỹ thuật lại chẳng ra làm sao, sửa nửa tiếng mới xong, cho tới khi Tô Cảnh Văn đến được nội thành cũng đã là hai giờ chiều rồi.

Từ trạm xe còn phải chuyển thêm hai chuyến xe nữa thì mới về được đến nhà, anh ấy tùy tiện ứng phó một câu, ở trong nhà nhàn rỗi buồn chán, cho nên đi đến nhà máy đồ nội thất.

“Sao lại về nhanh như vậy? Đã ăn chưa?” Đỗ Hương nhìn thấy anh ấy rất bất ngờ, nhưng cũng vô cùng vui mừng.

“Đã ăn một chút rồi, nhanh chỗ nào, sáng nay anh lên xe lúc tám giờ, trên đường cái xe kia bị hỏng phải sửa rất lâu, nếu không thì hai tiếng trước đã đến nơi rồi.” Tô Cảnh Văn nói.

Đỗ Hương móc một cái kẹo sữa trong túi ra rồi bóc cho anh ta, dĩ nhiên Tô Cảnh Văn cũng không khách sáo, hai người cũng đã ra mắt người lớn rồi.

Nếu như ngày thường Tô Cảnh Văn ăn kẹo cũng sẽ không nói gì, nhưng lại nhớ tới những lời của em gái mình, nói nhiều mấy câu dễ nghe, chị dâu sẽ thích!

Vì vậy anh ấy nhìn Đỗ Hương: “Vẫn là em thương anh.”

Đỗ Hương đỏ hết cả mặt, quở mắng: “Anh đang nói cái gì vậy, không biết xấu hổ!” Là quở trách như vậy không sai, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.

Cha của chị ấy là thầy dạy của Tô Cảnh Văn, sau khi Tô Cảnh Văn vào đó thì đi theo chân cha chị ấy học, chị ấy thường xuyên tới đưa cơm cho cha chị ấy, cho nên gặp mặt nhiều, chị ấy quen biết Tô Cảnh Văn.

Tô Cảnh Văn cao cao, đẹp trai, nhất là tính tình anh cũng tốt, lại rất lễ phép, cho nên tiếp xúc nhiều, Đỗ Hương bất tri bất giác đã thích anh ta.

Sau đó được người lớn làm mối, vậy nên chuyện này mới thành.

Bây giờ hai người là hôn phu, hôn thê, cuối năm sẽ tổ chức đám cưới, nhưng chị ấy biết rất rõ tính tình của Tô Cảnh Văn, ai có thể ngờ anh ấy lại nói như vậy chứ.

“Hương Hương, chờ lát nữa đi xem phim chung với anh không?” Tô Cảnh Văn cười hỏi, nhưng mà không ngờ chỉ là một câu nói, thế mà người yêu của anh ấy lại đỏ ửng mặt lên, xem là em gái nói không sai rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận