Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 70. Không đào sâu nghiên cứu 2

Chương 70. Không đào sâu nghiên cứu 2

Dĩ nhiên là Đỗ Hương sẽ vui vẻ, nói: “Ăn tối xong rồi đi nhé?”

“Được.” Tô Cảnh Văn gật gật đầu.

“Vậy em về nhà nấu cơm đây, chờ lát em sẽ mang tới cho anh!” Đỗ Hương lập tức nói.

“Đừng, trong nhà em còn hai chị dâu, đừng mang đến cho anh, em cứ mang cho cha em là được rồi, hai chúng ta sẽ đi ra ngoài quán ăn.” Tô Cảnh Văn nói.

“Được, em mời anh.” Đỗ Hương cười nói.

“Ra ngoài ăn cơm nào có đạo lý để con gái mời chứ.” Tô Cảnh Văn nói.

“Anh còn có tiền hả?” Đỗ Hương cười một tiếng.

Anh ấy đã mua cho chị ấy đồng hồ đeo tay rồi, vậy thì phải tốn không ít tiền, hơn nữa, lần này đi xuống quê, dựa theo tính tình của anh ấy nhất định là sẽ chỉ giữ lại một chút phí đi đường, còn dư lại chắc là đều móc ra cho em gái của anh ấy rồi nhỉ?

Đối với người em chồng này, Đỗ Hương cũng có nghe nói qua, không phải là một người dễ chung sống, nhưng chị ấy có thể thở phào nhẹ nhõm là, nghe nói đã kết hôn ở nông thôn rồi, như vậy thì rốt cuộc là một năm cũng chẳng về được mấy lần, nếu trở về thì cứ tạo điều kiện là được, nhịn mấy ngày là sẽ qua thôi.

“Con bé Tình Tình không lấy tiền của anh.” Tô Cảnh Văn nói tới em gái mình, nhất thời tâm trạng cũng hơn trùng xuống.

Đỗ Hương kinh ngạc, rất kinh ngạc, lại không cần tiền sao?

“Hoàn cảnh làm cho con người ta lớn lên, trước kia còn là một con bé tùy hứng, cho gì cũng không từ chối, còn chê không đủ, nhưng bây giờ anh cho em ấy tiến, em ấy cũng không dám cầm của anh, nói là để cho anh giữ lại làm tiền cưới vợ.” Tô Cảnh Văn nói.

Đỗ Hương rất bất ngờ, cô em chồng này thật sự hiểu chuyện như vậy sao?

“Không nói nữa, em về nấu cơm cho cha đi, anh đi qua xem chỗ cha nhìn xem, giúp cha làm chút việc, cũng để cho cha đỡ vất vả hơn.” Tô Cảnh Văn nói.

Đỗ Hương cũng không hỏi nhiều.

Chờ chị ấy làm thức ăn xong đưa tới cho cha chị ấy, rồi đi cùng với Tô Cảnh Văn ra ngoài quá ăn.

Bởi vì phiếu thịt của anh ấy đã cho em gái, trên người chỉ còn lại phiếu lương thực, cho nên Tô Cảnh Văn chỉ có thể gọi hai phần sủi cảo chay, nhưng ăn cũng rất ngon.

Ăn xong hai người mới đi xem phim, đúng lúc cũng đến giờ, mua hai vé xong hai người đi vào xem.

Bây giờ hai người hẹn hò với nhau chính là như vậy, hơn nữa đây cũng là phương thức hẹn hò cực kỳ tốt, còn không phải sao, đi ra từ trong rạp phim nụ cười trên mặt Đỗ Hương cũng chưa từng dứt.

“Anh đưa em về.” Tô Cảnh Văn mở khóa xe đạp, cười nói.

Đỗ Hương ngồi lên, có những lúc nghiêng ngả chị ta còn ôm lấy eo anh ấy theo bản năng, vòng eo thon nhỏ lại có lực kia làm cho mặt Đỗ Hương đỏ hết lên, trong lòng vui sướng vô cùng.

Thẳng đến khi Tô Cảnh Văn đưa chị ấy về nhà, lúc này chị ta mới quyến luyến không thôi mà bước xuống từ trên xe.

“Hai ngày sau chúng ta đi công viên chơi.” Tô Cảnh Văn cười nói.

Trên mặt Đỗ Hương lại hiện lên một nụ cười, nói: “Anh về trước đi, hai ngày sau lại nói.”

“Được.” Tô Cảnh Văn cũng đi về trước.

Đỗ Hương nhìn theo bóng lưng anh ấy không nhịn được nghĩ, vốn dĩ cảm thấy ngày kết hôn rất nhanh sẽ đến, nhưng bây giờ sao lại cảm giác lâu như vậy nhỉ?

Khi Tô Cảnh Văn về nhà, ông Tô, bà Tô, còn có chú tư Tô Cảnh Quân đều ở nhà.

“Con về lúc nào vậy? Đã ăn chưa?” Ông Tô hỏi.

“Đã ăn rồi, hơn hai giờ chiều là về đến nhà, đi đến nhà máy đồ nội thất bên kia.” Tô Cảnh Văn nói.

“Anh cả, chị em, chị ấy thế nào rồi?” Tô Cảnh Quân vội hỏi.

Ông Tô cũng nhìn con trai cả, gương mặt bà Tô lạnh lùng không lên tiếng.

Tô Cảnh Văn cũng không nói quá nhiều với người yêu của mình, nhưng bây giờ đã về nhà, anh ấy không giấu giếm nữa.

“Khi con đến đại đội Trường Giang, là một bác gái dẫn con đi qua thăm Tình Tình, cha, mẹ, Cảnh Quân, mọi người có biết khi con qua đó nhìn thấy Tình Tình đang làm cái gì không? Em ấy đang nhặt phân trâu, trên mặt bẩn thỉu, dù đã mang thai, nhưng lại phải đeo một cái gùi đi nhặt phân trâu!” Bây giờ Tô Cảnh Văn nghĩ lại, trong lòng lại nghẹn ngào vô cùng.

“Chị em, chị ấy... chị ấy nhặt phân trâu sao?” Tô Cảnh Quân trợn mắt há hốc mồm nói.

Đâu thể nào tưởng tượng ra được hình ảnh chị ba của mình lại đi nhặt phân trâu, chị ba của cậu là người có tính tình như thế nào cậu ta cực kỳ hiểu rõ!

Người làm em trai như cậu ta mà còn hiểu, vậy thì thân là cha mẹ như ông Tô và bà Tô lại càng hiểu rõ hơn.

Ông Tô xoạch một tiếng, báo rơi xuống đất, bà Tô cũng ngẩn người ra.

Đứa con gái kiểu cách đến chết, kiêu căng muốn chết đó của mình, vác cái bụng bầu, trên mặt bẩn thỉu, còn đeo cái gùi đi nhặt phân trâu sao?

“Con... con không nhìn nhầm người chứ?” Rất lâu sau, bà Tô mới tìm lại được đầu lưỡi của mình, câu thứ nhất lại hỏi như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận