Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 71. Không đào sâu nghiên cứu 3

Chương 71. Không đào sâu nghiên cứu 3

“Là em gái của con, làm sao mà con nhìn nhầm cho được? Lúc ấy con nhìn thấy em ấy cũng suýt chút nữa là không nhận ra được, khuôn mặt bẩn thỉu kia, nhặt được một cục phân trâu còn vô cùng vui vẻ, mang qua cho con nộp điểm công, bởi vì một gùi phân trâu kia là em ấy được thêm mấy điểm công, cho nên em ấy vô cùng vui!” Tô Cảnh Văn càng nói trong lòng càng chua xót.

Nhưng như vậy vẫn còn chưa hết: “Lần này con đi qua đó, con cũng không dám nhận em ấy là em gái con, gây bếp, rửa nồi, nấu cơm, không có gì là em ấy không biết làm, trước kia bàn tay trắng nõn, bây giờ cũng không dám để cho con nhìn thấy bàn tay kia nữa, ở trước mặt con không biết đặt tay chân ở đâu, trở thành một người không hề có chút tự tin nào!”

“Con lén đi mua cho em ấy một cái đồng hồ đeo tay, em ấy cũng không dám lấy, vẫn là con cứ nhét cho em ấy, vậy nên em ấy mới do dự một hồi rồi nói cảm ơn con, em ấy nói cảm ơn với con đó, mẹ!” Mà là không phải chê anh ấy bây giờ mới chịu mua cho cô!

“Con muốn cho em ấy tiền, nhưng em ấy lại không dám nhận một phân tiền nào của con cả, sáng nay con len lén đặt ở dưới gối cũng đều bị em ấy tìm ra rồi nhét trả lại cho con!”

“Còn bảo con là về rồi nói với mọi người là không cần lo lắng cho em ấy, em ấy sống rất tốt, trước kia là em ấy không hiểu chuyện, thường xuyên chọc mọi người giận, sau này em ấy sẽ không như vậy nữa.” Trong lòng Tô Cảnh Văn vô cùng chua xót, nói.

Ông Tô cũng trực tiếp đứng dậy đi vào trong phòng.

Tô Cảnh Quân cũng đỏ bừng cả mắt lên, còn bà Tô, ngơ ngẩn hồi lâu cũng chưa hồi phục lại tình thần.

“Anh cả, chồng của chị ba đối xử với chị ba không tốt sao?” Tô Cảnh Quân vội hỏi.

“Không biết.” Tô Cảnh Văn lắc đầu nói: “Anh thấy nó đối xử với chị em cũng vô cùng tốt, nhưng có tốt hơn nữa thì có thể thế nào chứ, ở nông thôn chính là điều kiện như vậy rồi.”

Nói xong câu này, Tô Cảnh Văn nhìn về phía mẹ mình, nói: “Mẹ, Tình Tình em ấy nói năm nay muốn dẫn Vệ Thế Quốc về.”

Lúc này bà Tô mới hồi phục tinh thần, hỏi: “Thằng bé tên là Vệ Thế Quốc?”

“Đúng, Vệ Thế Quốc.” Tô Cảnh Văn gật đầu một cái.

Bà Tô nói: “Muốn về thì cứ về đi, cũng chẳng phải là thiếu thốn một miệng ăn, phòng của con bé cũng vẫn còn ở đó.”

Nhà họ Tô có ba phòng ngủ, một phòng khách, anh hai Tô Cảnh Vũ hàng năm không có ở nhà cho nên hai anh em Tô Cảnh Văn và Tô Cảnh Quân ở chung với nhau, ở nhà Tô Tình có một phòng của riêng mình.

Dĩ nhiên, bây giờ đã gả ra ngoài, sau này nhất định là không có cách nào để giữ lại được, bởi vì rất nhanh Tô Cảnh Văn sắp phải kết hôn rồi, đến lúc đó Tô Cảnh Quân sẽ dời đến phòng của chị cậu ta, ăn tết xong, đến lúc đó cậu ta sẽ ngủ ở phòng khách, phòng kia thì để lại cho chị và anh rể của cậu ta.

Cho nên đầy đủ phòng.

“Mẹ, mẹ cũng đừng lo lắng quá, bây giờ Tình Tình cũng không tệ lắm, biết nấu ăn, còn ăn rất ngon nữa, điểm này hẳn là di truyền từ mẹ.” Tô Cảnh Văn an ủi.

Nhưng bà Tô lại không hề cảm thấy được an ủi, cô con gái kia của mình ngay cả rửa bát mà cũng có thể làm vỡ, kêu cô xào món cà chua trứng, cô lại bỏ hết cả trứng gà và cà chua vào nồi, cô bị ăn mắng không ít, nhưng bây giờ lại làm được mọi thứ, trong lòng bà cũng rất khó chịu, đứng dậy trở về phòng.

Ban đêm lúc ngủ, ông Tô nói: “Tháng sau gửi thêm nhiều tiền cho Tình Tình nhé?” Giọng nói của ông còn hơi khàn khàn, hiển nhiên là do thương tâm quá.

Nghĩ đến hình ảnh đứa con gái tươi đẹp như hoa kia của mình, nhưng bây giờ trên mặt lại lấm lem, vác cái bụng bầu lại còn phải đi nhặt phân trâu, ông Tô quả thật lại muốn rơi nước mắt.

Nếu như là trước kia, nhất định bà Tô sẽ bác bỏ, nhưng bây giờ toàn thân bà cũng khó chịu, thật sự, trong lòng bà cũng vô cùng đau đớn.

“Con bé chết tiệt kia, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng làm cho chúng ta phải bớt lo!” Bà Tô quả thật rất đau lòng, nhưng vẫn mắng.

“Bà cũng đừng mắng con gái, bây giờ con gái còn đang ở nông thôn không biết là phải trải qua cuộc sống như thế nào kia kìa.” Cả đời ông Tô đều sống ở thành phố, thật sự chưa từng đi đến nông thôn, nhưng ông cũng đã nghe nói không ít, ông cảm thấy bản thân còn chưa chắc sống được, chứ đừng nói chi là con gái của mình.

Giọng nói của bà Tô cũng mang theo âm mũi: “Vậy còn có thể trách ai được chứ, còn chẳng phải là nó tự tìm lấy sao, xuống nông thôn thì xuống nông thôn đi, lại còn thật sự đi tìm một người đàn ông ở nông thôn để gả cho nữa. Hiểu chuyện gì chứ, nó thì có thể hiểu chuyện gì, cũng không có lúc nào là làm cho người ta bớt lo hơn được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận