Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 82. Quà nhiều thì người không trách 5

Chương 82. Quà nhiều thì người không trách 5

Tô Tình phát hiện ra, hình như từ lúc nói chuyện to nhỏ với chị chồng xong, tâm trạng của Vệ Thế Quốc có chút không vui.

Tô Tình cũng hiếu kỳ hỏi, Vệ Thế Quốc lúc này mới nhìn vợ, nói là sau này lỡ như có cơ hội về thành phố, vậy cô…

Tô Tình vừa nghe là chuyện này thì mới bừng tỉnh, sau đó nhướn mày nói: “Sao nào, trong mắt của anh, em là cái loại vứt chồng bỏ con đứng núi này trông núi nọ à?”

Trong lòng Vệ Thế Quốc, cái cảm giác đó thì không nói nữa, trực tiếp đi lên muốn ôm hôn cô. Anh thật sự quá yêu vợ của anh rồi.

Tô Tình không cho anh hôn, mượn cơ hội này nói: “Nếu như anh làm gì có lỗi với em, hoặc là giữa chúng ta không có cảm tình với nhau nữa, vậy em sẽ không do dự dẫn hai đứa con rời đi, em là người trong mắt chứa không nổi một hạt cát, lúc đó em khẳng định sẽ không cần anh nữa, con cái cũng sẽ không cho anh, anh liền một mình cô độc đi, em trực tiếp dẫn con trai con gái đi lấy chồng khác, ngủ ở bên cạnh người đàn ông khác, để con trai con gái của anh gọi người khác là cha!”

“Em cứ phải nói ra mấy lời làm tổn thương người khác như vậy à?” Vệ Thế Quốc trợn mắt nói, những lời này thật khiến anh tức đến thở không nổi nữa rồi.

“Em là người thích đem mấy lời không hay nói ra trước, tự trong lòng anh hiểu rõ đi.” Tô Tình châm biếm nói.

Vệ Thế Quốc trực tiếp chặn đôi môi nhỏ đang không ngừng lầm bầm của cô lại, đem cái người phụ nữ không có lương tâm này hôn đến choáng váng, nhũn thành một vũng nước xuân mới thôi.

“Đừng tưởng như thế này là xong chuyện, nếu anh dám làm chuyện có lỗi với em thì em nhất định nói được làm được.” Dáng vẻ Tô Tình như mèo con vậy, nhỏ giọng hằm hè nói.

“Nhanh đi ngủ thôi!” Vệ Thế Quốc vỗ cái mông tròn trơn láng của cô, răn dạy nói.

Đúng là suy nghĩ lung tung vớ vẩn, anh làm sao có thể làm chuyện có lỗi với cô chứ? Cũng xém xem cô là tiểu tổ tông để phụng dưỡng luôn rồi.

Nhưng mà khóe miệng Vệ Thế Quốc lại không tự chủ giương lên nụ cười mỉm.

Vợ anh nói những lời này đã thể hiện rằng cho dù có cơ hội về thành phố, chỉ cần anh không thay lòng thì cô sẽ không bỏ anh với con.

Tâm sự giấu kín trong lòng vừa bị chị cả của anh nói ra, giờ đã được vợ anh xóa bỏ, Vệ Thế Quốc không nhịn được liền ôm vợ mình.

“Tránh xa em chút, nóng chết đi được.” Tô Tình sắp ngủ tới nơi rồi, lầm bầm nói.

Vệ Thế Quốc bật cười, biết mình sinh lực dồi dào cũng không dám dựa gần cô, bây giờ cô đang mang thai người cô cũng đã nóng.

Do không bao lâu nữa là đến đợt thu hoạch vụ thu, đến lúc đó chắc chắn không thể ra ngoài.

Vừa đúng lúc nhân dịp này tối hôm đó Vệ Thế Quốc lấy cớ đi mò cá chạch để ra ngoài.

Đi đến chỗ cũ mà anh thường mua bán, Vệ Thế Quốc cũng thành công thông qua xác minh sau đó đi vào.

Thật ra nơi này cực kỳ an toàn, do chỗ này có người ở trên bảo kê mà người qua đây mua đồ đều phải nộp thuế, vì vậy người ở trên đương nhiên sẽ bảo vệ tốt nơi này.

Vệ Thế Quốc đi vào tìm người đàn ông râu quai nón, có một người đang giao dịch với anh ta nhưng rất nhanh người này đã xách đồ đi rồi.

“Đến rồi à?” Người đàn ông râu quai nón cười nói.

Vệ Thế Quốc gật đầu nói: “Lần này đồ có nhiều không? Tháng sau tôi không đến được.” Cuối tháng này bắt đầu thu hoạch vụ thu, mãi đến tháng sau cũng không có thời gian rảnh.

“Có nhiều đó, cậu xem thử đi.” Người đàn ông râu quai nón nói rồi kéo một cái rương từ bên cạnh lại, lấy đồ trong đó ra cho Vệ Thế Quốc xem.

Có hai lọ trái cây đóng hộp, một gói sữa bột, sữa này cực kỳ khan hiếm thật sự không dễ kiếm, vậy mới thấy được là trước đây bà Tô gửi một lúc ba gói xuống cũng không dễ dàng gì.

Ngoài ra còn có kẹo sữa, món này ngược lại nhiều hơn chút, có ba gói, còn có một gói đường đỏ và một hộp bánh đào.

Bánh đào này đúng là đồ ngon, ăn ngon cực, Vệ Thế Quốc biết vợ anh sẽ thích nó.

Ngoài mấy thứ này ra còn có một túi gạo khoảng hai cân rưỡi, mấy cân bột mì, trứng cũng có mấy cân, và một bình dầu đậu phộng một cân.

“Đây là thỏ xông khói, tôi giữ lại một con, còn lại một con cho cậu.” Người đàn ông râu quai nón cười nói:

“Còn có khô cá mực, lần trước thấy cậu thích nên lần này cũng giữ lại cho cậu, lần này không có khô cá hố.”

Vệ Thế Quốc cực kỳ hài lòng với đồ đạc lần này, gật đầu nói: “Cảm ơn anh nhiều!”

“Có gì mà cảm ơn chứ, tôi vẫn sẽ thu tiền của cậu mà.” Người đàn ông râu quai nón cười nói.

Bởi vì tất cả đều không dùng phiếu nên không cần phải nói cũng biết mấy món đồ này quý thế nào, nhưng Vệ Thế Quốc chỉ thiếu đồ chứ không thiếu tiền.

Vì vậy trả tiền cũng sảng khoái lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận