Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 84. Quà nhiều thì người không trách 7

Chương 84. Quà nhiều thì người không trách 7

“Thầy thuốc Trung y sao?” Mắt Tô Tình sáng lên.

“Đúng vậy, y thuật của cô cực kỳ giỏi!” Vệ Thế Quốc gật đầu nói, anh nhìn dáng vẻ này của vợ thì anh cũng cười, anh rất hiểu vợ mình anh biết cô sẽ vui vẻ đồng ý, vì vậy mới dám ở trước mặt thầy trực tiếp trả lời.

“Trong nhà còn một phòng, anh cứ nói với thầy để cô qua đây đừng lo không có chỗ ở nhé!” Tô Tình nói, nói xong cô lại nói:

“Nhưng mà đừng để người khác biết đó là cô của anh, cô bao nhiêu tuổi rồi anh?”

“Cô gần 60 tuổi rồi.” Vệ Thế Quốc trả lời.

“Vậy lấy thân phận là mợ em đi!” Tô Tình nói

“Thanh niên trí thức Thái với thanh niên trí thức Bùi bọn họ có biết không?” Vệ Thế Quốc ngập ngừng hỏi.

“Bọn họ không biết đâu, quan hệ giữa mợ với nhà em dù cũng tốt nhưng trước giờ không có qua nhà em, cách nhà em rất xa, đừng nhắc đến bọn họ nữa em cũng không có ấn tượng gì lắm.” Tô Tình bình thản nói.

Vệ Thế Quốc cười nhìn vợ mình quả thật giống như tiên nữ vậy, rồi nói: “Vợ à, cảm ơn em nhiều!”

Tô Tình hờn dỗi nhìn anh: “Cảm ơn gì mà cảm ơn chứ, em cũng không phải vì anh, em là vì bé con trong bụng của em.”

Cô vẫn luôn lo lắng, vì cô không có kinh nghiệm gì cả, nhưng nếu có một thầy thuốc Trung y đến ở chung nhà, lại còn là một cô lớn tuổi nữa, điều đó quả thật là quá tốt luôn đấy.

Hơn nữa còn là cô của Vệ Thế Quốc, thời đại này rất xem trọng mấy loại tình cảm này, có thể nói như con trai một nửa của họ, nếu họ muốn đến ở thì Tô Tình chắc chắn sẽ đồng ý, vừa đúng lúc đang thiếu người giúp đỡ.

Lúc Vệ Thế Quốc làm xong việc, nửa đêm len lén qua tìm thầy, nói lại lời vợ anh dặn, thầy Cung rất vừa ý với thân phận mới này cười nói: “Vợ em rất thông minh.”

“Vâng ạ, cô ấy rất thích đọc sách, trước khi xuống nông thôn ở trong lớp đều đứng ở mấy hạng đầu, ngay cả bây giờ cô ấy nếu không có việc gì làm cũng sẽ ôm sách ra đọc.” Vệ Thế Quốc cười nói.

Thầy Cung gật đầu nói: “Trở về nói với vợ em chăm chỉ học tập nhé!” Ông đoán bạn già của ông sắp hồi chức rồi, ông còn nhìn thấy từ tin tức mà ông nhận được, kì thi tuyển sinh đại học sau này nói không chừng sẽ khôi phục lại!

Đương nhiên ông cũng không nói quá rõ chuyện này, bởi vì đều chỉ là phỏng đoán của ông mà thôi, còn chưa có tin tức.

Vệ Thế Quốc cũng không có nghi ngờ ông, nhân lúc trời tối không có người anh giúp thầy làm một vài công việc nặng, sau đó mới về nhà.

Ngày tháng chớp mắt đã đến đợt thu hoạch vụ thu.

Thu hoạch vụ thu giống như đánh trận vậy, Tô Tình đương nhiên cũng phải tham gia, ngày đầu tiên cô làm đến hoa mắt chóng mặt luôn, đúng là chịu tội mà!

“Vợ à, em đi nghỉ chút đi, để anh nấu bữa tối cho.” Vệ Thế Quốc lo lắng nói.

Tô Tình quả thật cũng mệt chết rồi, vì vậy cũng mặc kệ để anh đi nấu, ăn cơm tối xong liền nhanh chóng leo lên giường ngủ.

So với kỳ thu hoạch vụ thu thì mấy công việc trước kia đều không phải là công việc.

Chẳng phải vậy sao, sau ba bốn ngày liên tiếp làm việc trong đợt thu hoạch này, hôm nay Tô Tình đã xin nghỉ, kỳ thực là chịu không nổi, quá mệt đi.

Nghỉ ngơi một ngày, Tô Tình lại tiếp tục gia nhập vào hàng ngũ thu hoạch, hôm nay cô cùng với mấy người vợ Cương Tử đều đi tuốt đậu phộng.

“Nếu mệt thì em nghỉ tí đi nhé, trong bụng còn có em bé đó.” Vợ Cương Tử nói với cô.

“Chị dâu yên tâm đi, em biết mà.” Tô Tình thở dài nói.

Cô còn đi cùng với mấy người Vương Mạt Lỵ, Trần Song Song và Vương Tiểu Cúc nữa, làm cùng với nhau cho dù mệt thì mệt thật nhưng suy cho cùng cũng không tính là nhàm chán.

Sau khi tuốt đậu phộng thì cần người đi phơi đậu phộng, vì vậy mấy người mang thai như Tô Tình và mẹ Hắc Thán được đội trưởng Mã phân qua phơi đậu phộng, tuy rằng đây cũng là một chuyện không nhỏ nhưng chung quy không có nóng như dưới ruộng, bởi vì ở đây vẫn có thể nghỉ ngơi một tí, nắng gắt như vậy chỉ có phụ trách việc trông coi là tàm tạm thôi.

Do cũng tính là được phân đi làm một công việc khá nhàn hạ, nên Tô Tình đương nhiên có thời gian và sức lực để nấu ăn.

Thỏ xông khói lần trước Vệ Thế Quốc cầm về lúc này cũng lấy ra ăn, chỉ là cũng không thường xuyên ăn, cho dù ăn tiết kiệm thì cũng chỉ ăn được mấy bữa là hết rồi.

Nhưng hôm nay lúc Vệ Thế Quốc đi làm về, lại xách một con thỏ về nữa!

“Ở đâu ra vậy anh?” Tô Tình kinh ngạc hỏi.

“Ở dưới ruộng đó, lúc thu hoạch lương thực thì nó chạy ra anh vồ bắt được nó.” Vệ Thế Quốc cười nói.

“Vậy anh đi làm sạch nó đi, em làm món thịt thỏ kho tàu cho anh ăn!” Mắt Tô Tình phát sáng nói.

Đợt thu hoạch vụ thu này đã được hơn nửa tháng rồi, nhiều đồ ăn trong nhà đều đã tiêu hao kha khá, ngay cả trứng gà cũng không còn lại bao nhiêu, Tô Tình cũng rất tiết kiệm nhưng mà ăn vẫn rất nhanh.

Trước mắt có con thỏ này đến vô cùng đúng lúc.

Một con thỏ kho tàu xem ra cũng có hạn, do thịt đã sơ chế cũng chỉ còn khoảng một cân hơn mà thôi, Tô Tình cũng không để lại toàn bộ cho nhà ăn, mà chia cho mọi người một ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận