Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 85. Quà nhiều thì người không trách 8

Chương 85. Quà nhiều thì người không trách 8

Cô cho thêm khoai tây vào trong nồi thịt thỏ kho tàu, rồi chia cho mẹ Hắc Thán với vợ Cương Tử mỗi người một bát, Tô Tình cũng mang biếu nhà của Mã đại nương với vợ của đội trưởng Mã một bát.

“Ôi, sao cháu lại bưng qua đây vậy? Các cháu giữ lại ăn đi!” Mã đại nương nói.

“Bác mau bưng vào nhà đi ạ, đưa bát lại cho cháu là được rồi.” Tô Tình cười nói.

Vệ Thế Quốc xách một con thỏ lớn như thế về, dĩ nhiên phải chia cho mọi người một ít.

Mã đại nương cũng gật đầu sau đó lấy bát ra đưa cho cô.

Chồng của Mã đại nương cũng chính là anh trai của đội trưởng Mã đợi Tô Tình rời đi rồi nói:

“Còn cố ý mang qua đây một bát à.”

“Đúng vậy, ông không biết đó thôi bây giờ thanh niên trí thức Tô rất được mọi người yêu mến, nói chuyện thì không bắt bẻ đúng hay sai, còn đến làm việc nữa!” Mã đại nương cười nói.

“Thế Quốc cũng đã lấy đúng người.” Chồng bà gật đầu nói, gắp một miếng thịt thỏ ăn liền khen nói: “Tay nghề tốt thật đó, Thế Quốc có phúc rồi!”

Sau khi biếu thịt thỏ cho mọi người xong, lúc này Tô Tình mới về nhà ăn cơm cùng Vệ Thế Quốc.

Hai người vẫn chừa lại một bát, đợi thời gian thích hợp, Vệ Thế Quốc liền bưng qua biếu thầy Cung.

“Em mau về nghỉ ngơi đi, thu hoạch vụ thu đã mệt lắm rồi.” Thầy Cung đưa bát cho anh, cũng không cần anh giúp đỡ làm việc, thu hoạch rất mệt chỗ nào cần anh lại đến làm giúp thầy.

Vệ Thế Quốc cũng không miễn cưỡng thầy.

Khoai tây, đậu nành, đậu phộng, gạo cao lương, cây ngô, cây bông vải, lúa nước, lúa mì, khoai lang các loại cây trồng v.v, tất cả đều đến mùa thu hoạch, cũng phải nhanh chóng thu hoạch nếu không trời mà mưa thì chỉ có khóc thôi.

Năm ngoái thôn của họ thu hoạch chậm, thế nhưng làm hỏng mất 7, 8 mẫu lương thực, cuối cùng chỉ có thể mang cho lợn với lừa ăn, còn cây bông vải năm ngoài chỉ thu hoạch được một nửa, nửa còn lại hoàn toàn bị ngâm trong nước, những loại lương thực có thể hoàn thành nhiệm vụ không đủ nhiều, nhưng đây chỉ là nguyên nhân đầu tiên, chủ yếu là đau lòng chết đi được, đã lãng phí toàn bộ sự cố gắng trong hơn nửa năm trời của mọi người.

Còn không phải sao, năm nay đội trưởng Mã đã nâng cao điểm công, cũng hối thúc mọi người làm việc nhanh hơn.

Tô Tình hôm nay cũng đến hái bông vải, do công việc này tính ra cũng tương đối thoải mái, còn được bảy điểm công nữa, phơi khô lương thực là năm điểm công, Tô Tình nghĩ mình chưa trải nghiệm qua thế là đến làm.

Nhưng thật đúng là đi chịu tội, cũng may mấy người vợ Cương Tử đã báo trước với cô rồi, cô đã bọc kín mình rồi mới đến đó chứ nếu không thì thật sự không thể xuống ruộng.

Chỉ là Tô Tình cũng là tay lão luyện trong việc hái bông vải, bông vải hái xuống vừa sạch, tốc độ hái cũng nhanh, so với người khác thì không hề chậm.

“Thanh niên trí thức Tô, cô cũng được lắm nha, tôi quả là đã xem thường cô rồi, như hôm nay cô làm thật sự thành thạo đó!” Một người chị dâu hoạt bát nhìn Tô Tình có thể làm thế này liền cười nói.

“Chị dâu đừng cười em mà, em có chỗ nào được đâu ạ, phải nín thở làm mới chỉ ở sau mông các chị mà thôi.” Tô Tình cười nói.

“Thanh niên tri thức các cô cứ khiêm tốn.” Một chị dâu khác cũng cười.

Ai cũng thấy bây giờ Tô Tình thay đổi rồi nên mới vui lòng tiếp lời.

“Cũng không phải đâu, tôi thấy có vài thanh niên trí thức rất là lười, các cô không thấy thôi, thanh niên trí thức Tôn đó, anh ta đã xin nghỉ hai ngày rồi, nghe nói là bị cảm nắng!” Một chị dâu nói.

“Thanh niên trí thức Tôn nào giống như người sẽ làm việc chứ, trái lại tôi thấy anh ta mồm miệng cực kỳ giảo hoạt, mẹ anh ta gặp ai cũng cười híp mắt giống như con chồn vậy.” Chị dâu này nói.

Tô Tình sắp làm xong rồi, Tôn Toàn Tài là kiếp nạn trong đời của Mã Tiểu Thông!

“Mã Tiểu Thông à? Hôm nay cô ấy không đến làm sao?” Tô Tình hỏi.

“Sao đột nhiên lại hỏi Tiểu Thông vậy?” Mẹ Hắc Thán hỏi.

“Không phải là không thấy cô ấy sao? Em thấy cô ấy làm rất nhanh.” Tô Tình nói.

“Đúng vậy, Tiểu Thông là một người thạo việc, hôm nay cô ấy ở nhà nghỉ ngơi, đã làm nhiều ngày vậy mà, cũng nên nghỉ ngơi chút.” Chị dâu họ của Mã Tiểu Thông nghe nhắc đến em dâu họ của mình liền nói.

Tô Tình mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng thầm khinh thường, đúng là hỏi sớm không bằng hỏi đúng lúc!

Cô nhớ là mấy ngày nay Mã Tiểu Thông tới tháng vì vậy ở nhà nghỉ ngơi, nhưng mà cũng không phải chỉ là đơn thuần nghỉ ngơi, còn len lén nấu đồ ăn ngon mang qua cho cho cái tên đàn ông tồi Tôn Toàn Tài lười biếng mà giả bệnh kia!

Do Mã Tiểu Thông là người thận trọng chu đáo vì vậy Tôn Toàn Tài mới ra tay tán tỉnh cô, cho đến sau này bị người ta bắt gặp chuyện buổi tối hai người bọn họ trốn trong đống lúa mì, cuối cùng chứng thực chuyện hai người lén lút yêu đương rồi sau đó kết hôn.

Mã Tiểu Thông cả đời than vãn kêu nghèo khổ chính là bắt đầu từ thời điểm này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận