Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 88. Ba Tháng Trôi Qua, Thẹn Thùng 3

Chương 88. Ba Tháng Trôi Qua, Thẹn Thùng 3

Mới đầu Tô Tình còn thấy hơi ngượng ngùng khó xử, nhìn quần lót của cô bị anh cầm trên tay vò, gò má đỏ ứng, nhưng bây giờ lại cực kỳ ổn định.

Mà Vệ Thế Quốc cũng giống như vậy, lần đầu tiên giặt đồ, gương mặt đỏ ửng, chỉ là bí mật không để ai nhận ra, nhưng bây giờ cũng đã thành thói quen.

Sau khi vội vàng rửa sạch sẽ thì liền về phòng ở cùng với vợ anh và con.

“Mấy ngày nay mệt không? Từ ngày mai em đi đến sân phơi lúa đi, cây đậu của ngày hôm nay thu hoạch cũng phải phơi, việc đó vẫn nhẹ nhàng hơn một chút.” Vệ Thế Quốc nói.

Tô Tình gật gật đầu: “Em biết rồi, nói chuyện với con trai con gái của anh đi.”

Vệ Thế Quốc mỉm cười rồi nói chuyện với cái bụng của cô, bảo bọn họ phải ngoan ngoãn ở trong bụng, đừng hành hạ mẹ các con, một mình mẹ các con phải mang thai hai đứa thật không dễ dàng, chờ thêm một thời gian nữa, đến lúc đó cha sẽ làm đồ ăn ngon tới bồi bổ cho các con, để các con lớn lên trắng trẻo mập mạp!

Trên mặt Tô Tình mang theo nụ cười, đợi anh nói chuyện với con xong rồi lúc này mới tiến lên, cô nhích lại gần hôn lên.

Đương nhiên Vệ Thế Quốc cũng không khách khí, hai người ở trên giường đất thư giãn hơn mười phút.

“Em ngủ đây.” Hôn xong rồi, Tô Tình ngáp một cái, thân thể và tinh thần thả lỏng nói.

Vệ Thế Quốc nói: “Ngủ đi.”

Tô Tình búng đại gia hỏa của anh một cái, sau đó mới mỉm cười tự mình đi ngủ, Vệ Thế Quốc bất đắc dĩ, nhưng mà cũng không dám động vào vợ, liền dựa vào vợ anh cùng nhau đi ngủ.

Ngày tháng trong thôn chính là trải qua như thế này, mệt thì thật sự là mệt đó, nhưng mà sau khi những thứ lương thực kia đều được phơi khô thành công cất vào kho lương thực, loại hạnh phúc này tràn ngập trên mặt mọi người lại đặc biệt nhuộm đẫm lòng người.

Ngay cả người không để ý chuyện này mấy như Tô Tình cũng bị cuốn theo, cảm thấy có chút thỏa mãn.

Hơn nữa cũng thật sự rất may mắn, bởi vì tối hôm đó mới vừa phơi khô lương thực cất vào kho lương thực, cơn mưa mùa thu đầu tiên liền rơi xuống.

Vốn dĩ thời tiết vô cùng oi bức cũng bởi vì cơn mưa mùa thu này mà giảm nhiệt độ.

Tô Tình bảo Vệ Thế Quốc lấy cái chăn bông cũ của anh ra, chăn bông lúc trước kêu anh đi tìm người làm vẫn chưa lấy về, chỉ có thể dùng cái cũ.

Nhưng đợi đến khi nhìn thấy cái chăn bông cũ kia của Vệ Thế Quốc, Tô Tình: “……” Cái này đúng thật là chăn bông của người đàn ông độc thân mà, cũng có thể gọi là chăn bông của người ăn mày, hình ảnh này có thể tưởng tượng được chứ?

Dơ thì thật ra là không dơ, bản thân anh là một người thích sạch sẽ, nhưng mà quá rách nát, hơn nữa đều cứng ngắt hết rồi.

Lúc trước Tô Tình không có thời gian xử lý những cái này, ai mà nghĩ tới chăn bông lại rách nát như vậy?

“Trước đây anh làm sao sống qua mùa đông vậy?” Tô Tình nhịn không được nhìn anh nói.

“Vợ, chờ mưa tạnh rồi, anh liền đi vác chăn bông mới của chúng ta về, anh đặt hai cái, đều là chăn lớn 5 cân.

Tô Tình nuốt nuốt nước miếng: “5 cân? Có thể đắp đến nỗi thở hổn hển không?” Vậy còn không bị đè chết à?

“Mùa đông ở đây lạnh, hầm sưởi cũng chỉ có thể ấm đến nửa đêm, nửa đêm về sáng thì phải dùng tới cái chăn này.” Vệ Thế Quốc nói.

Tô Tình vẫn chưa tự mình trải nghiệm qua mùa đông ở nông thôn cho nên không có nói gì, để cho anh sắp xếp là được.

“Vậy đêm nay anh ôm em ngủ đi, nếu không có thể em sẽ bị cảm không chừng.” Tô Tình nhìn anh nói.

Vệ Thế Quốc trịnh trọng gật đầu: “Vợ, em yên tâm, tối nay nhất định sẽ làm ấm chăn cho em.”

“Cảm ơn.” Tô Tình hừ cười một tiếng, nhưng mà bởi vì có cái chăn cũ này ở đây, cô thật sự không yên tâm, lục tất cả quần áo khi trước anh mặc vào mùa đông ra.

Sau đó cô thật đúng là bất đắc dĩ, bởi vì thật sự là thẳng nam nên mấy bộ quần áo toàn là rách rách nát nát.

“Mỗi năm đều có phát bông vải mới, những cái bông vải kia đều đi đâu rồi?” Tô Tình tức giận nói.

“Chị cả với em gái thiếu thốn hơn anh.” Vệ Thế Quốc nói.

“Vậy anh thì không thiếu? Cái này đã là bông cũ bao nhiêu năm rồi? Nếu em không gả cho anh, năm nay anh lại muốn tiếp tục mặc những cái này?” Tô Tình trừng mắt nói, cái người này không biết thương bản thân mình sao!

Mặc dù Vệ Thế Quốc bị vợ giáo huấn, nhưng mà trong lòng lại ấm áp, liền nhìn vợ anh cười ngây ngô.

“Ngốc nghếch, đến lúc đó con trai con gái chúng ta không thể giống anh.” Tô Tình hừ hừ nói, vừa ghét bỏ vừa sắp xếp những bộ quần áo mùa đông này cho anh.

Của cô thì không cần nhọc lòng, mấy ngày trước cha mẹ cô đã gửi mấy bọc đến cho cô, đều là quần áo dùng vào mùa đông của cô, còn có giày vớ.

Đương nhiên còn có sữa bột, kẹo sữa, đường đỏ và tiền và phiếu thịt.

Từ trong mấy thứ này cũng có thể nhìn ra được, nhà họ Tô thật sự yêu thương con gái mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận