Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 89. Ba Tháng Trôi Qua, Thẹn Thùng 4

Chương 89. Ba Tháng Trôi Qua, Thẹn Thùng 4

Cho nên Tô Tình không sợ bị đông lạnh, chỉ là Vệ Thế Quốc, thật sự không có quần áo gì mặc tốt cả.

Lúc này thời gian đã tối rồi, đương nhiên không có gì để nói, đơn giản là nhìn một lát rồi chuẩn bị đi ngủ, Vệ Thế Quốc liền nhích đến gần làm ấm giường đất cho cô.

“Cả người cứng ngắc.” Tô Tình nhéo nhéo cánh tay của anh, ngoài miệng ghét bỏ nói.

Vệ Thế Quốc cười, anh biết rõ vợ anh cũng là ngoài miệng chê bai, không chừng trong lòng lại rất thích thân thể cứng ngắc này của anh, lúc anh để vai trần ở nhà chẻ củi hoặc tắm rửa, cô thích cầm mấy cây đậu tới khều khều, có lúc nhìn đến thất thần.

Cho nên Vệ Thế Quốc ở bên ngoài chưa từng để vai trần, trở về nhà rồi thì lại thích để vai trần, không có việc gì cũng thích tới lắc lư trước mặt cô, chọc cho đôi mắt của vợ anh nhịn không nổi mà đặt lên trên người anh.

“Vợ, em sờ sờ chỗ này nữa.” Anh đặt bàn tay của cô lên trên ngực của mình.

Tô Tình không phải là cô gái nhỏ ngây ngô lúc trước, hai người đều đã chơi hôn hôn ở trên giường đất bao nhiêu lần rồi? Hơn nữa cũng mệt không ít, đến nỗi tay cũng đều đau mỏi…… Bây giờ còn ngại ngùng cái gì? Không khách khí bắt đầu ra tay.

Sau khi ra tay đương nhiên là rất vừa lòng, đàn ông nên như vậy, thô thì thô một chút, nhưng mà…… Thật sự mạnh mẽ nha.

Vệ Thế Quốc bị cô sờ tới sờ lui thật sự rất vất vả, quả nhiên một lát sau liền không chịu nổi nữa, cho nên liền cùng cô ‘mây mưa’.

Lúc này còn tưởng cô sẽ dùng tay giúp anh, nhưng mà giọng nói Tô Tình lại giống như muỗi kêu nói: “Qua ba tháng đầu rồi.”

Đôi mắt của Vệ Thế Quốc sáng lên như hai ngọn đèn.

Tô Tình ngại ngùng không thôi, nhanh chóng cầm chăn che bản thân lại. Nhưng làm sao ngăn nổi Vệ Thế Quốc đã lâu không được ăn mặn đây.

Cho nên anh vừa dụ vừa lừa, tối nay liền ăn được cô rồi.

Anh cực kỳ dịu dàng, hơn nữa rất chú ý tới cảm nhận của cô, cho nên sau một hiệp, Tô Tình thật giống như vừa được ngâm trong suối nước nóng vậy.

Vệ Thế Quốc đương nhiên cũng không cần nói, sau khi ngồi dậy dọn dẹp một chút, liền như trân như bảo mà ôm lấy vợ mình, cùng cô tiến vào giấc mộng ngọt ngào.

Trận mưa thu này mưa liên tục bốn năm ngày, đến hôm nay mới trời quang mây tạnh, trời vừa trong mọi người trong đội liền nhanh chóng vận chuyển lương thực đi đóng thuế nông nghiệp.

Mà lúc này phụ nữ trong thôn cũng vội vã đem quần áo dùng cho mùa đông cầm ra, phải tháo ra giặt giũ, bởi vì mặc dù hiện tại trời đã lạnh nhưng mà vẫn còn nhiều ngày có nắng lớn.

Tô Tình cũng cầm vài bộ đồ của Vệ Thế Quốc qua bên này cùng giặt giũ với đám người mẹ Hắc Thán.

Cũng đem mấy bộ đồ của Vệ Thế Quốc cho mấy người xem, phàn nàn nói: “Bông như thế này mà cho ba con gà trong nhà dùng mùa đông có khi chúng nó còn chê lạnh mông đấy, cũng cũng thiệt anh ấy mặc đã nhiều năm như vậy.”

“Đó là Thế Quốc thương cháu ngoại, trước đây bông vải đều đem cho mấy đứa cháu ngoại cả.” Vợ Cương Tử cười nói.

“Đó cũng là do bản thân là một người đàn ông qua loa, chỗ nào biết chăm sóc bản thân chứ? Nhưng hôm nay lại không giống như trước nữa rồi, có Tình Tình em ở đây, là Thế Quốc có phúc rồi.” Mẹ Hắc Thán cũng cười nói.

Vợ Cương Tử cũng cười, bọn họ đều thân thiện nhìn Tô Tình.

Lúc trước xác thực cô đa làm ra rất nhiều chuyện không hay, nhưng mà hiện tại cô thật lòng thật dạ chung sống rồi, chuyện này thực là quá tốt, hơn nữa cũng là thật tâm thương chồng mình.

Đừng thấy đây là đang than phiền, đây thực ra là đang đau lòng Vệ Thế Quốc mà thôi.

Đại đội giao nộp thuế nông nghiệp xong thì bắt đầu phát lương thực, lương thực trong nhà Vệ Thế Quốc đều gánh về nhà, khoai tây khoai lang đậu nành đậu phộng với cả bắp ngô, năm nay mỗi nhà còn được phát nhiều hơn nửa cân bột mì, năm trước là một cân, năm nay nhiều hơn nửa cân vậy là có 1 cân rưỡi đấy.

Chỉ là lúa nước thì không có, giống như bột mì đều là lương thực loại tốt. Nhưng mà lúa nước là mục tiêu chủ yếu của nộp lương thực, cho nên bình thường trong đội sẽ không giữ lại, đều nộp lên cả, bởi có thể bù thay số lượng lớn lương thực phụ.

Sau khi gánh mấy thứ này về nhà, Tô Tình thuận tiện giữ lại một ít, còn dư thì đều để cho Vệ Thế Quốc cất vào căn hầm trong nhà.

Hầm cũng không lớn, nhưng vừa đủ để trăm mấy cân lương thực phụ.

“Đậu nành này thực tốt, ngày mai anh đi mua chút thịt chúng ta hầm đậu nành ăn nha?” Tô Tình vừa chọn đậu nành vừa nói với Vệ Thế Quốc.

Bây giờ có thể tính là thanh nhàn rồi, chỉ còn quần áo bông phải làm cho Vệ Thế Quốc thôi, nhưng đây cũng không phải chuyện to tát gì, cô đã cùng đám người mẹ Hắc Thán học làm, qua mấy ngày là xong rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận